Nói là việc lớn, nhưng mà không liên quan đến bản thân thì sẽ là việc nhỏ.
Hắn vẫn là thoải mái mà đứng ngoài mọi chuyện, dùng tốc độ gần như khoa trương mà tăng tiến tu vi của bản thân.
Tuy vẫn là Trúc Cơ trung kỳ, nhưng hiện tại khí tức trên người đã cường đại hơn lần gặp mặt trước rất nhiều.
Cứ tiếp tục như vậy thì e rằng Thanh Hà phủ sắp xuất hiện một tu sĩ Kim Đan trẻ tuổi trước nay chưa từng có rồi.
Chẳng qua lại có chút nghi hoặc, tốc độ tu hành của hắn sao có thể nhanh đến như vậy? Thiên phú dị bẩm, ngộ tính siêu phàm, những điều này đều miễn cưỡng có thể giải thích, nhưng mà hắn kiếm đâu ra nhiều tài nguyên như vậy?Hoa Thừa Tán không hề có ý nghi ngờ vị bằng hữu này, nhưng mà tính cách nhạy bén đa nghi làm hắn không khỏi cảm thấy trong chuyện này có không ít chỗ đáng ngờ.
Đương nhiên, mỗi một điểm đáng ngờ đều có thể miễn cưỡng giải thích được, nhưng tập hợp lại với nhau thì không khỏi có chút kỳ lạ.
Gặp Nguyệt ma vài lần, hắn có một loại cảm giác kỳ quái, hình như giữa bọn họ có một thứ gì đó tương tự!"Siêu Quần, ngươi đang làm gì vậy?" Một tiếng quát lạnh vang vọng khắp địa cung.
“Chưởng môn!”Mã Siêu Quần cứng nhắc quay đầu, nhìn về phía hành lang, một lão giả áo đen thân hình nhỏ gầy như hài đồng đi vào trong địa cung, khuôn mặt khô héo như khô lâu, trên người dày đặc âm khí, thi khí mù mịt, rõ ràng là một tu sĩ Trúc Cơ, hơn nữa còn là Trúc Cơ hậu kỳ.
Đó chính là vị trưởng lão chấn hưng núi Phần Khưu, hiện tại là chưởng môn Núi Phần Khưu.
“Buông hắn ra!” Lão giả quát ra lệnh, hắn vốn không thèm để tâm đến một luyện khí sĩ nho nhỏ, chết thì cũng chết rồi.
Nhưng hắn lại không thể coi khinh thân phận Ưng Lang Vệ của kẻ đó được.
Hiện tại thế lực của Bách gia kinh viện rất lớn, nếu có Ưng Lang Vệ chết ở trong núi Phần Khưu của hắn thì cũng không phải chuyện đùa.
Mã Siêu Quần chẳng những không buông Dư Sơ Cuồng ra mà còn trở tay nhấn Dư Sơ Cuồng vào trong huyết trì.
Dư Sơ Cuồng trợn to hai mắt, huyết trì ở ngay trước mặt, mùi máu tươi ngày càng nồng đậm xộc vào tai mắt người ta, sâu trong thâm tâm truyền đến một nỗi khủng hoảng không thể nói thành lời, tựa như bị dọa sợ nhưng lại không thể động đậy.
Ngay khoảnh khắc chóp mũi tiếp cận với huyết trì thì lập tức dừng lại.
"Ngươi điên rồi!" Một bàn tay giống như vuốt gà cứng rắn giữ chặt lấy cánh tay Mã Siêu Quần, lão giả không ngờ rằng đại đệ tử luôn nghe lời này lại dám làm trái mệnh lệnh của hắn, tay còn lại kéo Dư Sơ Cuồng, tuỳ tay quẳng ra.
Dư Sơ cuồng tựa như cưỡi mây đạp gió mà bay ra ngoài, hắn đụng mạnh vào vách tường địa cung như được đại xá, mới vừa rồi hắn cứ nhìn chằm chằm vào huyết trì như bị hút vào một thế giới khác.
Lão giả đang muốn giáo huấn đệ tử này tốt thật đấy, chợt cảm thấy mảnh huyết trì này không ổn lắm, mùi máu tươi không tính là gì với hắn vì căn bản hắn cũng không có khứu giác, mà cục diện núi xác biển máu thì cũng thấy nhiều rồi.
Mảnh huyết trì ở núi Phần Khưu này được dùng để luyện chế huyết thi, trong mắt phàm nhân thì cực kỳ đáng sợ, nhưng với hắn lại không có gì đặc biệt, nhưng mảnh huyết trì này lại có phần khác biệt, dường như có thứ gì đó đang được ẩn giấu phía dưới, hắn thử dùng thần niệm dò xét vào trong đó, bỗng nhiên thần mặt đại biến: "Đây là.
Ngươi to gan thật đấy.
Chẳng trách tốc độ tu hành của ngươi lại nhanh như vậy!”Không đợi Mã Siêu Quần trả lời, hắn trở tay, đánh một chưởng về phía thiên linh cảm hứng của Mã Siêu Quần, dưới cơn kinh hãi đúng là không nể tình chút nào, nhất định phải giết chết đại đệ tử của núi Phần Khưu ngay tại chỗ.
Chỉ là luyện khí sĩ mười tầng mà so với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ thì đúng là khác nhau một trời một vực, Mã Siêu Quần căn bản không kịp phản ứng gì hết, chỉ còn một con đường là nhận mệnh chờ chết.
Thế nhưng gương mặt hắn lại đầy vẻ mỉa mai, không hề sợ hãi.
Xào xạc! Huyết trì nồng đậm ngưng trệ đột nhiên dậy lên đợt sóng cả, một bàn tay khổng lồ héo hon vươn ra bắt lấy lão giả chỉ như bắt một con côn trùng nhỏ, xương cốt như pháo nổ vỡ vụn, xong lại rút về huyết trì.
Huyết trì cuồn cuộn một chút rồi nhanh chóng bình ổn trở lại.
Hết thảy chỉ diễn ra trong chớp mắt, một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ cứ như vậy vô thanh vô tức mà biến mất, đừng nói là giãy giụa phản kích, ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không thể thốt lên.
“Đa tạ đại nhân cứu mạng!”Mã Siêu Quần quỳ một gối xuống đất, đứng dậy đang muốn đuổi theo Dư Sơ Cuồng.
"Không cần đuổi theo! Để cho hắn dẫn thêm nhiều người đến nữa, cần có nhiều thi thể hơn.
” Trong huyết trì truyền đến một giọng nói già nua khàn khàn.
"Ta sẽ đi triệu tập tất cả đệ tử.
" Ánh mắt Mã Siêu Quần đầy tàn nhẫn.
"Ba năm qua, làm phiền ngươi rồi, ngươi đã không làm ta thất vọng, ta cũng sẽ không làm ngươi thất vọng.
” "Vâng.
" Mã Siêu Quần kinh hỉ, từ khi bắt đầu nghe được giọng nói này, hắn chưa bao giờ ngừng cố gắng, rốt cục cũng thấy hừng đông rồi.
Dư Sơ Cuồng bị lão giả ném ra ngoài bèn lập tức chạy như điên, chạy một mạch ra khỏi địa cung mới quay đầu lại nhìn một cái, hắn phát hiện Mã Siêu Quần cũng không đuổi theo, chẳng lẽ đã bị lão giả kia giết rồi ư? Nhưng hắn lại không dám trở về kiểm chứng.
Không được, nhất định phải báo cáo chuyện này cho Ưng Lang Vệ!