Lý Thanh Sơn không tốn nhiều thời gian đã có thể tìm được mấy môn công pháp thuỷ hoả kiêm tu ở trong tàng thư lâu của Bách gia kinh viện.
Trong đó quả nhiên giảng giải chi tiết làm thế nào để thủy hỏa giao hòa, thậm chí là làm thế nào để thủy hỏa tương trợ, đây cũng coi như là khó khăn lớn nhất.
Đọc một hồi, Lý Thanh Sơn mở lòng bàn tay ra, một dòng nước màu xanh biếc bốc lên, quấn quanh như Linh Quy.
Đồng thời cũng dấy lên một đốm lửa nho nhỏ, xoay múa như phượng hoàng.
Dưới sự khống chế của hắn, nước cùng lửa va chạm, kịch liệt giao phong, tựa như hai tử địch không đội trời chung, nước muốn dập tắt lửa, lửa phải thiêu hết nước, sao có thể để cho thủy hỏa giao hòa.
Cuối cùng là dòng nước vẫn cao hơn một bậc, áp chế hỏa diễm, nhưng hỏa diễm cũng chỉ tạm thời dịu lại, một khi có cơ hội sẽ lập tức phấn khởi phản kháng.
Một chút dấu hiệu dung hoà nhỏ nhoi cũng không có, Lý Thanh Sơn lắc đầu, thu nước lửa, đặt sách lại chỗ cũ, quả thực những ghi chép trên sách còn cực kỳ hạn chế.
Điều hoà nước lửa bình thường thì khá đơn giản, nhưng bất luận là Linh Quy hay là Phượng Hoàng cũng đều là hiện thân thuần túy nhất của thủy linh cùng hỏa linh.
Vì thuần khiết lại mạnh mẽ nên lại càng thể hiện mức độ không tương thích của nước và lửa.
“Thống lĩnh, ngươi ở đây sao!” Hoa Thừa Tán bước nhanh đến, xuất hiện giữa hai giá sách.
“Có chuyện gì vậy?”Lý Thanh Sơn xoay người hỏi, nếu là bình thường, Hoa Thừa Tán sẽ không gọi hắn là thống lĩnh.
“Một trong những Ưng Lang Vệ của chúng ta, chính là cha của Dư Tử Kiếm, gặp phải phiền phức rồi.
”“Hửm? Phiền phức gì?”“Vừa đi vừa nói.
” Hoa Thừa Tán để cho Lý Thanh Sơn đi trước, hắn nhìn lướt qua thì phát hiện Lý Thanh Sơn đang xem công pháp có tên là Thủy Hỏa Toàn, sau đó hắn thu mắt.
“Không phải hắn đã có Đại Hải Vô Lượng Công rồi sao? Xem loại công pháp cấp thấp cùng lắm cũng chỉ có thể tu đến Trúc Cơ cảnh giới làm gì?”“Đang nghĩ gì vậy?” Lý Thanh Sơn vỗ vai Hoa Thừa Tán, Hoa Thừa Tán ngửa đầu nhìn con ngươi đen trắng rõ ràng kia, thầm rùng mình, lắc đầu: “Không có gì?”Hai người cùng nhau đến Ưng Lang Vệ, gặp Dư Sơ Cuồng, nghe hắn kể lại chuyện xảy ra, Lý Thanh Sơn gật đầu nói: “Quả thật có chút kỳ lạ, chúng ta mau đi xem.
”Giọng hắn ngừng lại, vì hắn bỗng nhiên cảm giác được một đợt cảnh báo truyền đến không khỏi cảm thấy kỳ lạ, dựa vào tu vi hiện tại của hắn, dù có phải đối mặt với yêu soái kim đan cũng có thể thong dong rời đi, rốt cuộc chuyến đi này sẽ gặp phải cái gì mà lại gặp nguy.
Thế nhưng dù sao cũng quen biết với Dư Sơ Cuồng đã lâu, lại còn liên quan đến mẫu thân của Tử Kiếm, có người có ý đồ mưu sát Ưng Lang Vệ, về tình về lý, Lý Thanh Sơn là thống lĩnh Xích Ưng đương nhiên không thể bỏ qua.
Tất nhiên, đợt cảnh báo này cũng không phải là quá mạnh mẽ, cẩn thận một chút là được.
Nếu đây là điềm báo cửu tử nhất sinh thì hắn sẽ không vội vàng đi chịu chết.
Đáng tiếc Tiểu An đang luyện hóa thi cốt hồn phách của Văn lão đầu kia, nếu không sẽ an toàn hơn nhiều.
Ba người Lý Thanh Sơn, Hoa Thừa Tán, Dư Sơ Cuồng cùng nhau đến bên ngoài núi Phần Khưu, nhìn về phía núi Phần Khưu âm u.
Dư Sơ Cuồng chỉ rõ phương hướng, Lý Thanh Sơn nói: “Lão Dư, ngươi cứ ở lại đây đi!”“Vâng, thống lĩnh!”Hoa Thừa Tán nói: “Sao, cảm thấy có nguy hiểm à?”“Chuẩn bị sẵn sàng, cẩn thận một chút!” Lý Thanh Sơn cười, rút Trọng Thuỷ kiếm ra khiêng lên vai: “Ước gì vừa đi vào là thấy chưởng môn núi Phần Khưu đè nghịch đồ Mã Siêu Quần để tạ tội chúng ta!”Cảnh báo của Linh Quy đã hoàn toàn cắt đứt khả năng này.
Hai người phi người đi tới trước sơn môn, Hoa Thừa Tán chợt hỏi: “Thanh Sơn, ngươi với Dư Sơ Cuồng thân quen lắm à?”Loại cảm giác quen thuộc này khó mà che giấu được, đặc biệt là khi nói đến mẹ của Tử Kiếm, Lý Thanh Sơn không hề tò mò ân oán thị phi trong đó, Dư Sơ Cuồng cũng không kể lại cặn kẽ, cảm giác như đều biết nội tình nhưng giữa họ lại không giao tiếp quá nhiều.
“Từng gặp mặt mấy lần, mau gọi cửa đi!”Lý Thanh Sơn chuyển đề tài, lại nhớ tới một câu nói: Ngươi có thể lừa gạt tất cả mọi người được một chốc một lát, cũng có thể vĩnh viễn lừa gạt một số người, nhưng ngươi không thể vĩnh viễn lừa gạt tất cả mọi người.
Đặc biệt là để lừa một người có khả năng quan sát nhạy bén, năng suy nghĩ là vô cùng khó khăn.
Hoa Thừa Tán hô hoán vài tiếng nói rõ ý đồ tới.
Sương mù trên núi Phần Khưu vẫn âm trầm, không có một tiếng vang nào.
Hai người nhìn nhau, cất bước tiến lên, dễ dàng xuyên qua pháp trận, tiến vào núi Phần Khưu.
Không có đánh lén mai phục như tưởng tượng, xung quanh yên tĩnh.
Gió lạnh vi vu, tinh nguyệt vô quang, trên núi không có một bóng người, ngay cả cương thi đi loạn khắp nơi cũng biến mất, cũng không cảm nhận được chút khí tức nào.
Tình huống này còn kỳ dị hơn cả tình cảnh bị mười vạn thi binh vây khốn.
Núi Phần Khưu nhiều đệ tử như vậy mà đều đi đâu hết rồi? Hoa Thừa Tán nói đùa: "Thống lĩnh, ta muốn về nhà.
” Lý Thanh Sơn cười vỗ vỗ vai Hoa Thừa Tán: "Đừng sợ, chúng ta vào nhìn qua một cái rồi đi luôn.
”