Theo phương hướng mà Dư Sơ Cuồng chỉ, hai người đi tới trước cửa địa cung, tiếng gió xuyên qua hành lang tựa như ma kêu quỷ khóc.
Dù không báo động của Linh Quy, Lý Thanh Sơn cũng biết nơi này không phải là nơi tốt đẹp gì, hắn bèn nói với Hoa Thừa Tán: "Ngươi ở đây chờ, ta đi vào xem một chút!”Hoa Thừa Tán mỉm cười: "Một người ta ở đây sợ lắm!”Khóe miệng Lý Thanh Sơn hơi nhếch lên:"Vậy theo phía sau ta đi!” Hai người một trước một sau xuyên qua hành lang, đi vào trong địa cung.
“Này, Mã Siêu Quần, tới chịu chết cho ta!”Lý Thanh Sơn nhíu mày, mùi huyết trì này thật sự quá gay mũi, hơn nữa còn khiến cho đợt cảnh báo kia trở nên mãnh liệt hơn rất nhiều.
Hắn vừa liếc mắt một cái đã thấy quan tài thủy tinh trên huyết trì, dung nhan của nữ tử trong đó giống với Dư Tử Kiếm đến mấy phần.
Mà hình dáng của Mã Siêu Quần đại biến, hắn đứng ở phía sau quan tài thủy tinh, ánh mắt thâm tình vô cùng chăm chú nhìn người trong quan tài, xong hắn ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn bọn họ.
“Lại có hai người tới!”Cộc.
cộc.
cộc.
Một tràng tiếng cơ quan khởi động cùng tiếng nham thạch ma sát vang lên, từng cái cửa đá rơi xuống chặn kín hành lang, bên trên hiện ra phù văn, hiển nhiên không thể dễ dàng đánh vỡ.
"Cái huyết trì này có vấn đề.
”Hoa Thừa Tán nhìn kỹ phù văn khắc xung quanh Huyết Trì thì cảm thấy cực kỳ quen mắt, hình như đã từng thấy trong quyển sách nào đó, hắn thử dùng thần niệm dò xét, thần sắc lập tức đại biến.
“Nguy rồi, Thanh Sơn, mau phá hỏng huyết trì này!”Trong lúc nói chuyện, Hoa Thừa Tán bèn phất tay tung ra ba tấm xích phù.
Oanh.
oanh.
oanh.
Xích phù bạo liệt thành ba Xích Hồng Hỏa Cầu đang không ngừng lớn lên ở giữa không trung, Lý Thanh Sơn có thể cảm nhận được uy năng cực lớn được ẩn chứa trong đó, đừng nói là một mảnh huyết trì nho nhỏ, dù là một thành trì cũng có thể bị san thành bình địa.
Loại linh phù có uy lực như này là cực kỳ hiếm có, thường được giữ lại để bảo vệ tính mạng, Hoa Thừa Tán vừa dùng đã dùng liền ba tấm, thậm chí gây nổ trong địa cung sẽ gây nguy hại đến bản thân hắn.
Nhưng giờ khắc này, hắn lại không cố kỵ gì.
Dù Lý Thanh Sơn không biết Hoa Thừa Tán đang lo lắng cái gì, nhưng rất tin tưởng phán đoán của hắn, một kiếm vung ra, vốn là Trọng Thuỷ Kiếm đã rất lớn đột nhiên biến lớn gấp mười lần, hung hăng bổ xuống như muốn huỷ diệt tất cả.
Phủ cả Mã Siêu Quần, quan tài thuỷ tinh, thậm chí là mọi thứ của huyết trì ở dưới kiếm.
Phá thành chi kiếm!…Rào rào! Huyết trì cuồn cuộn, ngàn vạn huyết hoa bắn tung tóe, một bàn tay khô xám trắng vươn ra, móng tay dài, năm ngón tay cong lên, bao phủ ba hỏa cầu đỏ thẫm, chúng nó cũng không còn lớn lên nữa, ngược lại còn thu nhỏ lại từng chút một, cuối cùng hoàn toàn dập tắt.
Đồng thời, bàn tay kia còn dùng ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng kẹp lấy Thuỷ Trọng kiếm.
Đồng tử Lý Thanh Sơn đột nhiên co lại, dĩ nhiên hắn không thi triển ra Ngưu Ma đại lực, nhưng một kiếm này cũng không phải người nào có thể tùy tiện dùng hai ngón tay là đỡ được.
Chỉ là cảm giác mà bàn tay này mang lại cho hắn tựa như quái thú đáng sợ, nếu toàn bộ cơ thể bò ra khỏi huyết trì thì chỉ sợ dù hắn có biến thành yêu thân, cũng không phải đối thủ.
Không ngờ ở trong núi Phần Khưu này lại ẩn giấu một kẻ đáng sợ như vậy.
Hoa Thừa Tán chợt cảm thấy một nguy hiểm tột độ, hắn còn chưa kịp phản ứng thì một luồng đại lực mãnh liệt đã va vào người hắn, mạnh mẽ bay ra ngoài, người ở giữa không trung, kinh ngạc nhìn Lý Thanh Sơn.
Kẻ đánh bay hắn không phải quái thủ khủng bố kia, mà chính là Lý Thanh Sơn.
“Chẳng lẽ hắn phát hiện ta có chút nghi ngờ nên muốn giết ta diệt khẩu?”Vẻ mặt Lý Thanh Sơn đầy căng thẳng, cũng không thèm nhìn Hoa Thừa Tán, giữ ngang thế kiếm ở trên, làm ra thế ngăn cản.
Rầm! Bàn tay nhăn nheo vỗ mạnh lên người Lý Thanh Sơn, mặt đất dưới chân hắn nứt ra rồi sụp đổ trong nháy mắt, chôn sâu tận đến bên hông hắn.
Cơ thể Lý Thanh Sơn cũng xem như là cao lớn kiên cường, nhưng trước bàn tay to cũng chỉ như một cái đinh nho nhỏ bị đập vào tường.
“Thanh Sơn!”Hoa Thừa Tán hiểu ra, Lý Thanh Sơn đang cứu hắn, dựa vào phản ứng của hắn căn bản không thể chống chịu được đòn công kích của bàn tay nhăn nheo.
Nếu không có Lý Thanh Sơn, hiện tại hắn đã bị đập thành một bãi thịt nát, chết không thể khó coi hơn.
"Hửm?" Chủ nhân của bàn tay nhăn nheo kia có chút ngạc nhiên, nếu là tu sĩ Trúc Cơ tầm thường, trúng một chưởng này tuyệt đối chết chắc, chẳng những lực lượng của tiểu tu sĩ này lớn vô cùng, hơn nữa thân kiên như cương, cảm giác như không thể phá hủy.
“Nhìn đủ rồi thì chạy nhanh đi!”Lý Thanh Sơn liếc Hoa Thừa Tán một cái, lời còn chưa dứt, bàn tay nhăn nheo kia đột nhiên thu lại, kéo Lý Thanh Sơn vào trong huyết trì.
Hoa Thừa Tán chạy tới bên cạnh Huyết Trì, chỉ thấy Huyết Trì khôi phục bình tĩnh, trái tim chìm thẳng xuống đáy cốc, bỗng nhiên, huyết trì cuồn cuộn dữ dội cứ như nước đun sôi, địa cung chấn động mãnh liệt.
Hắn cắn chặt răng, xoay người rời đi, hắn có xuống cũng không giúp được Lý Thanh Sơn chút nào, ngược lại còn lãng phí cơ hội chạy trốn mà hắn liều mạng giành lấy.