Thi soái hình dáng quái điểu này có phản ứng nhanh nhất, vừa rồi khi cánh phượng hoàng công kích, vì đứng ở giữa nên hắn chỉ bị dính một chút hỏa diễm, lại bị hắn dập tắt đi rất nhanh, hồi thần lại thì hai cái đồng bạn đều đã bị giết chết, chỉ còn lại chính mình.
Một tiếng hót vang, cúi người bay xuống, trốn vào thi hải.
Mắt thấy đuổi không kịp, Cố Nhạn Ảnh ngừng lại, Lý Thanh Sơn tiếp tục phi xuống, hai kẻ một trước một sau.
Nàng vung quạt xếp lên, cuồng phong gào thét đẩy Lý Thanh Sơn đi, cánh Phong thần sau lưng vũ động mãnh liệt, hỏa diễm càng thiêu đốt rừng rực lên.
Mạnh mẽ gia tốc, vụt một cái đuổi kịp thi soái quái điểu kia, cặp cánh khép lại, thiêu chết hắn!Thân hình bay lên, lướt qua từ bên trên thi hải, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt của “Tử Nhi”.
Con ngươi của “Tử Nhi” thắt lại: “Phượng Hoàng chi hoả!”Nếu nói Ngạ Quỷ đạo là lạc viên của kẻ chết, vậy phượng hoàng chính là tượng trưng của vĩnh sinh, dùng từng lần Niết Bàn để chiến thắng tử vong, chính là khắc tinh của tất cả những “cái chết”.
Lý Thanh Sơn bay lên thiên không, chỉ thấy Huyền Nguyệt ôm eo, đứng trên không thở hổn hển: “Phản đồ, liếc mắt đưa tình với điểu nữ kia!”Điểu nữ! Lý Thanh Sơn nhướng mày, dở khóc dở cười.
Cốp! Quạt xếp gõ vào đầu Huyền Nguyệt, Cố Nhạn Ảnh nói: “Ta còn đang ở đây nhé!”Huyền Nguyệt ôm đầu kêu đau, khè Cố Nhạn Ảnh một trận, Cố Nhạn Ảnh đánh giá đôi cánh sau lưng Lý Thanh Sơn, có chút kinh ngạc: “Phượng hoàng?”Có câu nói “Bách điểu triều phượng”, phượng hoàng chính là hoàng của loài chim, nàng có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng sự uy nghi cao quý trên người kia.
“Có xứng với ngươi chưa?”“Là ta không xứng với ngươi.
”“Là ngươi, yêu nghiệt này!”Như Ý hầu phá không bay tới, hắn bị mấy thi soái vây công, thừa dịp “Tử Nhi” phân tâm mà thoát ra, phát quan trên đầu bị đánh nát, đầu bù tóc rối, dáng vẻ có chút nhếch nhác.
Vừa thấy “Bắc Nguyệt”, đột nhiên đại nộ, thấy hắn đang nói chuyện với Cố Nhạn Ảnh, sắc mặt của Cố Nhạn Ảnh lại là vẻ ôn hòa hiếm thấy, càng tức đến không chịu nổi.
Lý Thanh Sơn còn chưa nói gì, Huyền Nguyệt đã nhảy dựng lên: “Ngươi mắng ai là yêu nghiệt?”“Ngươi.
Ngươi là.
” Như Ý hầu nhận ra con mèo nổi tiếng của U phi: “Ngươi tránh ra, ta là nói yêu nghiệt phía sau ngươi, còn không mau đến nhận cái chết!”Lý Thanh Sơn quát lên: “Hóa ra là tiện nhân kia, hiện tại Bắc Nguyệt đại gia ta sẽ tiễn ngươi lên đường!”Như Ý hầu lật tay, nhấc Sơn Hà ấn lên: “Yêu nghiệt chịu chết đi!”Cố Nhạn Ảnh cũng không khuyên can.
Quạt xếp chỉ ra: “Các ngươi nhìn phía dưới đi!”Hai người không tự chủ được mà nhìn xuống, chỉ thấy hơn mười thi soái đang nhìn chằm chằm như hổ rình mồi.
Tử Nhi không hề phái bọn chúng bắt đầu đuổi giết ngay lập tức, nếu không phải thi soái loại tốc độ thì căn bản không bắt nổi, ngược lại sẽ bị bọn hắn giết lại, thi soái không như thi binh, mỗi một con đều là tổn thất khổng lồ.
Quan trọng nhất chính là nàng có lợi thế thời gian, nàng chỉ cần chờ đợi là sẽ có được thắng lợi.
Cố Nhạn Ảnh nhẹ nhàng nói: “Tin rằng dù là Thi vương thì yêu soái dưới trướng cũng sẽ không vượt qua trăm con, chẳng qua trước đó chỉ sợ là chúng ta đã không chống đỡ nổi rồi.
Hơn nữa chẳng mất bao lâu nữa, vùng giới vực này sẽ bị Ngạ Quỷ đạo đồng hóa hoàn toàn, đến lúc đó chúng ta sẽ có thể thấy được diện mạo thật của vị Thi vương đại nhân kia rồi, đại khái sẽ không đẹp hơn cả bây giờ đi!”“Thi vương!”Như Ý hầu nhất thời mất hết chiến ý, nếu thật chờ đến lúc Thi vương ra tay thì chỉ có một con đường chết.
“Ngươi trông thoải mái thế nhỉ!” Lý Thanh Sơn cũng không thể không bội phục công phu bồi dưỡng khí chất của Cố Nhạn Ảnh, người không sợ sinh tử có không ít, nhưng người có thể trước nguy cơ sinh tử như thế này mà vẫn có thể duy trì khí định thần nhàn thì rất là ít thấy.
“Đừng quá đề cao ta, nếu thật sự phải chết thì đại khái là ta cũng sẽ cười không nổi.
Hiện tại nếu ta muốn đi thì cũng vẫn có cách để đi, nhưng mà chỉ được một mình ta thôi, các ngươi thì chẳng có cách nào cả.
”Cố Nhạn Ảnh dùng thần niệm nói ra, thanh âm trực tiếp truyền vào trong tai hai người.
Nàng thật sự có thủ đoạn có thể phá mở giới vực để rời đi, nhưng phải làm trước khi vùng giới vực này bị Ngạ Quỷ đạo hoàn toàn cắn nuốt, không thì nàng cũng chẳng làm gì được.
“Vậy sao ngươi không đi?” “Ở đây quá nguy hiểm rồi, Nhạn Ảnh nếu ngươi có biện pháp, thì đi trước đi!”Lý Thanh Sơn và Như Ý hầu đồng thời nói, nhìn nhau một cái.
Sát khí đằng đằng.
“Nguyên nhân rất nhiều, thời gian gấp gáp nên không nói kỹ nữa.
Lúc nơi này sắp sửa bị Ngạ Quỷ đạo triệt để đồng hóa, ta sẽ rời đi, trước đó thì chúng ta vẫn nên cùng nhau làm gì đó đi!”Cố Nhạn Ảnh nói rõ ràng tất cả mọi việc, thẳng thắn đến mức làm người ta không vui, vô tình lộ ra một loại lãnh đạm thờ ơ, giống như là đang nói với một đám người sắp chết:“Ta sẽ không chết đâu, hy vọng các ngươi đều có thể sống sót, ta cũng sẽ nỗ lực vì điều này, nếu các ngươi không sống sót được thì ta cũng chỉ có thể nói hẹn gặp lại rồi một mình sống tiếp mà thôi.
”Không khỏi cho người khác một cảm giác lãnh khốc vô tình mà lại không thể chỉ trách được.