Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1051 - Chương 1054: Sát Cánh

Chương 1054: Sát Cánh

Huyền Nguyệt kêu lên: “Đần độn, quỳ xuống xin tha cũng đã quá muộn rồi!”Lý Thanh Sơn sững mặt, bực bội quay lại trừng nàng một cái.

“Ngươi còn dám trừng.

Ta.

”Đột nhiên Huyền Nguyệt nói không ra lời nữa, từng vết rạn nứt lan ra từ dưới nắm đấm của hắn.

Đại địa trầm ổn đột nhiên biến thành dã thú phát cuồng, chấn động ầm ầm, thi binh chi chít như con rận trên lưng dã thú bị hung hăng ném bay đi.

Vài vạn thi binh, che lấp bầu trời, trực tiếp chấn chết, binh trận bị phá.

Bảy tên thi tướng dẫn đầu ngã xiêu ngã vẹo, tâm thần chấn động.

Phượng hoàng Vũ Y tung bay, Lý Thanh Sơn hóa thành một luồng lưu quang đỏ rực, bảy lần ra tay, thi tướng câu diệt, vòng một vòng lớn rồi bay về phía Huyền Nguyệt.

“Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?”Huyền Nguyệt chỉ thấy cả người nhẹ bẫng lên, bị ôm bay lên trời, tóc đỏ man mát phủ trên khuôn mặt, có chút ngưa ngứa.

Mắt nàng sáng lên, vươn tay ra sờ lên đôi sừng trâu cong cong trên đỉnh đầu Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn mỉm cười, mặc cho nàng sờ.

Lúc sờ mó, hai chữ Bắc Nguyệt hiện ra rõ ràng.

Huyền Nguyệt dần dần lộ ra vẻ mặt không tin nổi: “Ngươi là.

Đại Hắc! ?”Lý Thanh Sơn nhìn vào thiếu nữ linh động không khác gì ngày xưa trong lòng đang tròn mắt nhìn chính mình, không khỏi cười lớn.

“Ta không có phụ lòng ngươi nhé, nói lại một lần nữa, ngươi không phải là chủ nhân của ta!”Huyền Nguyệt giãy giụa nói: “Đại Hắc làm thế mèo nào mà đẹp như thế này, mạnh mẽ như thế này được, ngươi nhất định là kẻ giả mạo!”Lý Thanh Sơn nói: “Còn loạn động nữa thì ném ngươi xuống dưới đấy!”Huyền Nguyệt nhìn xuống một cái, bên dưới là thi hải không bờ không bến, lập tức không dám loạn động nữa, nháy nháy mắt, bừng tỉnh nói: “Ngươi quả nhiên là Đại Hắc.

”“Sao biết vậy?”“Xấu xa quá rồi!”Lý Thanh Sơn nhịn lại xúc động muốn ném nàng xuống dưới, tiếng gió gào thét bên người, một thân ảnh màu trắng bay ngang hàng với họ, nhàn rỗi phất phất tay, chào hỏi: “Hai vị, đã lâu không gặp!”“Ngươi có thể cách bọn ta xa một chút hay không?” Lý Thanh Sơn nhìn về phía sau, chí ít có ba thi soái đang đuổi theo, đều là thi thú phi hành loại tốc độ, một khi bị nhắm vào thì rất khó thoát được.

“Đừng xa cách như thế mà!” Cố Nhạn Ảnh cười nói.

“Ai xa cách với ngươi chứ!” “Tốt xấu gì ngươi cũng là người theo đuổi ta, giúp đỡ chút thôi!”Cố Nhạn Ảnh còn vươn tay ra, vỗ vỗ bả vai của Lý Thanh Sơn, cũng không cần biết hắn có đồng ý hay không, bất thình lình quay người bay về phía sau.

Lý Thanh Sơn thở dài, bay về phía ngược lại, vạch thành một vòng cung, tiện tay quẳng Huyền Nguyệt ở trong lòng lên cao, hình thành thế vây công với Cố Nhạn Ảnh, áp sát đến ba thi soái.

Trong không trung truyền tới tiếng thét của Huyền Nguyệt: “Đại Hắc tên phản đồ này!”Tay phải của Cố Nhạn Ảnh vươn ra sau, quạt xếp ngọc cốt xoạt một tiếng mở ra, cương phong lăng lệ lượn lờ ở trên quạt, lại vung tay ra trước, gió lốc gào thét bay ra.

Trong lòng Lý Thanh Sơn khẽ động, cánh phượng hoàng sau lưng bất thình lình cháy lên liệt hỏa, gió trợ thế lửa, bùng ra vài chục trượng, cháy ra cả một trời đỏ rực.

“Kia là!?” Tử nhi bỗng ngẩng đầu lên.

Ba thi soái sớm đã nếm qua sự lợi hại của Cương phong của Cố Nhạn Ảnh, không dám đối chọi, đều tự mình né tránh, gió lốc sượt qua bên người, dù đã có nhiều tầng thi khí hộ thể, gió lốc vẫn dễ dàng cắt vào bên trong như dùng dao cắt đậu phụ.

Bỗng nhiên quay đầu, khuôn mặt đều đã đỏ bừng lên, một đôi cánh rực lửa đánh tới với thế phô thiên cái địa.

Ba thi soái đều không quan tâm, ở trong vùng không gian này, trừ phi là công kích giống như gió lốc kia, nếu không thì bất kỳ thần thông pháp thuật nào cũng không thể sản sinh uy hiếp với bọn hắn, lại thêm có trăm vạn đại quân làm hậu thuẫn, có thi khí hộ thể, càng chẳng có gì phải sợ.

Một tiếng cười nhạo vang lên, thi khí nồng đặc lại bị hòa tan ra như bơ.

Cánh phượng hoàng hung dữ đập vào trên người thi soái, tia lửa bắn tung tóe.

Bọn hắn tu hành ngàn năm, thân thể cứng rắn không thể gãy lại bị bùng cháy lên, tan ra y như thi khí.

“Làm sao có thể như vậy!” “Đây là lửa gì?” Tiếng kinh hô vang lên.

Hiệu quả của chiêu này tốt như vậy làm Lý Thanh Sơn cũng hơi bất ngờ, vốn định hao bớt thi khí hộ thể của chúng đi rồi mới áp sát chém giết, cho Cố Nhạn Ảnh cơ hội dùng gió lốc một chiêu tất sát.

Không nghĩ đến lại trực tiếp thiêu cho bọn chúng hét ỏm tỏi.

Bất kể là Lý Thanh Sơn hay là Cố Nhạn Ảnh đều sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế, hai người nghiêng mình, lướt qua nhau.

Khoảnh khắc đó, chóp mũi gần như đã chạm vào nhau, bốn mắt nhìn nhau, Cố Nhạn Ảnh cười mà như không, đang nghĩ gì đó.

Tim của Lý Thanh Sơn lại trật nhịp một cái, tựa như quay lại giây phút gặp nàng lần đầu tiên.

Hai luồng cuồng phong ma sát với nhau, gào thét vụt qua.

Quạt xếp ngọc cốt của Cố Nhạn Ảnh vung lên, một cái đầu lâu của thi soái văng ra, hỏa diễm trên người hắn còn chưa tắt hoàn toàn.

Lý Thanh Sơn trực tiếp kéo theo một thi soái bay đi, cánh hỏa diễm khép lại giống như một ngôi sao băng rực lửa kéo theo một cái đuôi sáng thật dài, thi soái phát ra tiếng thét thê lương rồi cháy thành tro bụi trong hỏa diễm.

Tất cả những điều này đều hoàn thành trong lúc bọn hắn đang bay vun vút, hai người đồng thời quay đầu, nhắm chuẩn vào một thi soái hình dáng quái điểu còn sót lại.

Bình Luận (0)
Comment