Lý Thanh Sơn đã biết được sự đáng sợ của Thi vương, cho dù trước mặt chỉ là một con rối, nhưng mượn sức mạnh của thủ hạ để thi triển ra pháp thuật, vẫn đủ mạnh mẽ như cũ.
Sau khi hắc quan nhốt chặt bọn hắn lại, liền bắt đầu không ngừng thu nhỏ, bọn hắn bị nhốt ở trong hắc quan, mà những thi soái kia lại có thể tự do ra vào, không ngừng đánh lén, cản trở bọn hắn phá quan.
Như Ý hầu vung Sơn Hà ấn lên, ngăn cản một thi soái, vội vàng hỏi: “Làm thế nào bây giờ?”“Kế hoạch thất bại, hy vọng U phi đại nhân có thể chống đỡ thêm một lúc.
”Trong lòng Cố Nhạn Ảnh lại không chút lòng tin nào với việc này, nói cho cùng thì kế sách nhất thời làm sao có thể so được với mưu kế đã chuẩn bị nhiều năm của một Thi vương chứ? Chẳng qua là cố hết sức rồi nghe mệnh trời thôi, nàng cũng sắp đến cực hạn rồi!“Tử Nhi” quay đầu lại, nhìn về phía U phi, lại nâng tay lên, thi khí không ngừng ngưng tụ, dẫn mà không phát, giống như dấu hiệu trước khi công kích của chủ pháo Phi thiên long hạm.
U phi bỗng nhiên quay đầu, cảm thấy có nguy cơ, nếu lúc trước còn có thể tránh né, chiến đến lúc này thì lại có chút đuối sức.
Một đạo tử quang vô thanh vô tức xuyên qua Quỷ Vương Hư Đỗ.
Quỷ Vương Hư Đỗ gầm lên một tiếng, thân hình không ngừng nhạt nhòa đi, cuối cùng tiêu tán, quay về bên trong cái bóng của U phi.
U phi ướt đẫm cả trán, vô lực rơi xuống đất, hơi thở gấp gáp, ánh mắt lại vẫn thanh lãnh như trước.
“Chẳng lẽ hôm nay sẽ phải chết ở đây ư?”“Tử Nhi” vung tay lên, thi soái ầm ập lao tới.
Một ngọn cờ dài huyết sắc phá mở từng tầng thi cốt, luồn ra từ lòng đất, giống như một con rồng dài bao bọc lấy U phi.
“Ừm?”“Tử nhi” khẽ nhíu mày, U phi trông có vẻ kinh ngạc, nhìn quanh quẩn, “Là ai giúp ta?”Không có ai trả lời, chỉ có trường phan huyết sắc đang cuồn cuộn như sóng biển, nhìn vào trong đó thì lại có một cảm giác không bờ không bến.
U phi lấy ra một viên đan dược to như hạt đậu từ trong nhẫn Tu Di, thả vào trong miệng, nhắm mắt điều tức.
Dưới tầng tầng thi cốt, hỏa diễm màu trắng gần như trong suốt đang im ắng rực cháy trong hốc mắt của Tiểu An, trong đó phản chiếu rõ rệt dung nhan của U phi.
Những chuyện xưa cũ sớm đã quên đi, không muốn nhớ lại, giờ lại ngang ngược phá cửa mà vào, không thể né tránh.
Trong lòng như có bão tố, vô số mảnh vỡ ký ức bị cưỡng ép ghép lại, liên kết lung tung.
Nàng thấy phủ đệ nguy nga hoa mỹ, thấy bức tượng khổng lồ nhìn ra biển lớn, thấy liệt cốc u thâm, thấy U phi!Tất cả hình ảnh cuối cùng phản chiếu ra một đứa bé, đây là ký ức của nàng.
Trên eo đứa bé kia quấn đai ngọc thúy lục, người mặc hoa phục màu đen, bên trên có long xà uốn lượn.
Dung nhan tuấn mỹ, thần tình lãnh đạm, lạ lẫm mà lại quen thuộc.
Nàng là ai?Ta là ai?“Tử Nhi” mắt thấy thi soái thuộc hạ của mình bị cuốn vào trong trường phan huyết sắc kia không thấy bóng dáng, thần tình cuối cùng cũng thay đổi, pháp bảo pháp khí có thể tự tạo thành không gian đều vô cùng cường hãn, tuyệt đối không phải thứ mà người bình thường có thể có được.
“Lực giới vực” được hình thành tuy không mạnh mẽ như không gian bị Ngạ Quỷ đạo cắn nuốt này, nhưng nếu không có thủ đoạn đối phó thì cũng rất khó thoát thân.
“Đi ra cho ta!”“Tử Nhi” song thủ kết ấn, quát lên một tiếng, thi khí cuồn cuộn, hóa thành một cái đầu lâu hung tợn kéo theo thi khí đen ngòm dài dằng dặc, phá không bay đi.
Nhắm chuẩn vào vùng đất mà trường phan huyết sắc trải ra, hung mãnh luồn vào.
Một tiếng nổ ầm ầm vang lên.
Trên mặt đất có một quả cầu đất hình bán nguyệt trồi lên, sóng đất bắn ra tứ phía, sau đó quả cầu đất cũng vỡ tung, phát ra sức mạnh đáng sợ, cũng bao trùm luôn U phi ở trong đó.
Vô số thi cốt nát vụn bị nổ bay lên trời, rồi rơi xuống giống như một trận mưa bão.
Sau cú nổ, trên mặt đất để lại một cái hố lớn có chu vi vài dặm, trong đó trống không, trường phan huyết sắc đã biến mất.
Đến U phi cũng không thấy bóng dáng.
“Bị chém bay rồi à? Pháp khí kia lẽ ra nên mất tác dụng mới đúng!”“Tử Nhi” nhíu mày, hắn lại không cảm nhận được chút khí tức nào của đối phương.
Cả đám thi soái cũng đột ngột biến mất theo trường phan huyết sắc kia, vô ảnh vô tung.
“Khí tức của U phi đại nhân biến mất rồi.
”Trong hắc quan, sắc mặt của Cố Nhạn Ảnh khẽ biến, u ám than thở, dáng vẻ không biết nên làm gì.
Lý Thanh Sơn tò mò nói: “Thật ư? Ngươi có thể cảm nhận được à?”Trong cái hắc quan bị phong tỏa này, đến thần niệm hắn cũng không thể đưa ra thăm dò được, căn bản không dò xét được tình huống ở bên ngoài, không lẽ là thần niệm của tu sĩ Kim Đan mạnh hơn chút à? Lại thấy Như Ý hầu cũng đang đại kinh thất sắc, hiển nhiên là nghe Cố Nhạn Ảnh nói thì mới biết.
Trên người nàng quả nhiên ẩn giấu rất nhiều thủ đoạn.
Đây cũng là điều đương nhiên.
Ái nữ duy nhất của hộ quốc Ưng thần, thân phận này e rằng còn cao hơn so với khá nhiều công chúa vương tử của Đại Hạ vương triều, nếu không phải bị Ngạ Quỷ đạo hạn chế bớt rất nhiều thủ đoạn, e rằng một mình nàng đã có thể dùng phù lục dọn sạch tất cả.
“Nhưng vẫn chưa xác định có phải đã chết hay không.
” Cố Nhạn Ảnh khẽ gật đầu.
Trong tay bắn ra một đồng tiền đồng, nhảy lên mấy cái, lại bói không ra kết quả.