Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1057 - Chương 1060: Tạm Biệt

Chương 1060: Tạm Biệt

Cố Nhạn Ảnh thầm nghĩ: “Như Ý Hầu cũng được xem như là một nhân kiệt, chỉ là được tổ tiên che chở quá nhiều, dù sao cũng không trải qua mài giũa sinh tử, ngày thường còn có thể biểu hiện khí độ của Hầu gia, nhưng gặp phải chuyện sinh tử thì luống cuống vô cùng.

”Lý Thanh Sơn cười nhạo nói: “Như Ý Hầu chó má gì cơ, bình thường diễu võ dương oai, vừa đến thời điểm mấu chốt thì nhát như thỏ đế!”Như Ý Hầu giận dữ: “Yêu nghiệt lại dám nhục ta?!” Cố Nhạn Ảnh ngạc nhiên nói: “Ngươi lại trấn tĩnh lắm nhỉ.

” Lý Thanh Sơn cười nói: “Nếu thật sự có nguy hiểm đến sinh tử, cũng chưa chắc ta đã cười cợt như vậy, nhưng mà chỉ dựa vào đám cương thi này thì không đoạt được mạng của ta đâu!”Sau đó hắn nói với Như Ý Hầu: “Sao nào, nếu ngươi đưa Tu Di chỉ hoàn cho ta, ta sẽ cứu ngươi một mạng! “ “Ngươi đừng có mơ.

Ngươi có cách nào để ra ngoài không? “ Lý Thanh Sơn cười ha hả: “Cách thì có đấy, nhưng ngẫm lại vẫn là lấy từ trên thi thể của ngươi thì còn thú vị hơn!”Trong Huyết Hải, Quỷ Vương Hư Đỗ bắt được thi soái cuối cùng, hung hăng dìm nó vào trong huyết hải.

Một lát sau, huyết hải yên tĩnh trở lại.

“Là vị đạo hữu nào đã tương trợ, mời bước ra gặp một lần, Huyền Âm tông nhất định sẽ có hậu tạ!” U phi thu Quỷ vương lại, nàng nhìn lướt qua bốn phía, với thủ đoạn quỷ dị cường hãn như thế thì chắc chắn người tới không hề tầm thường, hơn nữa năng lực của hắn lại có thể ngăn chặn những thi quỷ này, nếu có thể chiêu mộ được vào trong Huyền Âm tông thì sẽ có tác dụng rất lớn.

Cảnh tượng trước mắt biến ảo, huyết hải biến mất không còn dấu vết, lại trở lại trên núi Phần Khưu.

“Tử nhi” bỗng nhiên quay đầu lại, lông mày khẽ nhíu lại, hai bóng người hiện ra, một lớn một nhỏ, một người một xương, đối lập mà đứng.

Họ xuất hiện, thi soái biến mất, lẽ nào họ đã chém chết thi soái ư? Không thể nào! Đồng tử U phi giãn ra, bên trong phản chiếu bóng dáng của một bộ xương khô nho nhỏ, xương trắng trong suốt trơn bóng lộ ra ánh sáng thánh khiết, trong hốc mắt có bạch sắc quang hỏa đang cháy rực.

Hai mươi sáu viên Niệm Châu quấn quanh xương tay trái mảnh khảnh, trong tay phải cầm một cây Huyết Hải Trường Phiên đang bay phấp phới.

Mà Tiểu An cũng chăm chú nhìn nữ tử xinh đẹp đối diện, gần trong gang tấc.

“Ngươi.

” U phi vươn tay ra, một cảm giác không thể nói thành lời cuồn cuộn trong lòng, không có bất kỳ lý do gì, không có bất kỳ chứng cớ gì, chỉ là trong khoảnh khắc thấy nàng lập tức nhận ra món đồ quan trọng thất lạc nhiều năm đã xuất hiện trước mặt nàng rồi.

“U phi đại nhân, ngài đi ra rồi.

” Như Ý Hầu mừng rỡ vô cùng.

“Chủ nhân, ấy, Tiểu Bạch ngươi cũng lớn lên rồi!”Huyền Nguyệt trốn trên bầu trời vẫn luôn dùng Nguyệt ẩn thuật để che giấu thân hình thấy U phi xuất hiện thì cũng vội vàng hiện thân chạy tới.

Lý Thanh Sơn thấy Tiểu An bèn thấy yên lòng, hắn cười muốn nói cái gì đó, suy nghĩ xoay chuyển: “U phi.

Tiểu An.

Huyền Âm ngự quỷ thuật.

Nam Khu Thành.

Chẳng lẽ?”Sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, cổ họng như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, một câu cũng không thốt nổi.

Cố Nhạn Ảnh ngạc nhiên liếc Lý Thanh Sơn một cái:“Nam nhân không sợ trời không sợ đất này mà cũng có lúc sợ hãi, là vì bộ xương nhỏ, cũng chính là Tiểu An kia sao.

” Nàng biết thân phận của Lý Thanh Sơn, đương nhiên cũng có thể đoán ra bộ bạch cốt này chính là Tiểu An.

Không chỉ có Lý Thanh Sơn, mà biểu hiện của U phi cũng rất kỳ quái, nữ tử thanh lãnh cao ngạo này chưa bao giờ để lộ vẻ mặt như vậy.

Trong vùng biên giới sắp bị Ngạ Quỷ Đạo thôn tính, có ba người quên hết mọi thứ xung quanh, thắng bại, sinh tử, chỉ còn lại có người trước mặt.

Là mất mà có lại mà mừng như điên, là giãy giụa bồi hồi, hoặc là sợ hãi lo được lo mất.

Tiểu An lui về phía sau tránh né, tay U phi bắt phải một khoảng không.

Tiểu An chăm chú nhìn U phi, nàng không ngừng lui về phía sau, trong lòng thầm nói một tiếng: “Vĩnh biệt, mẫu hậu!” Đứa nhỏ tuấn mỹ quen thuộc mà lại xa lạ kia gặp lại nàng rồi lại tách ra, nàng quyết định xoay người, bay về phía Lý Thanh Sơn, nhào vào lồng ngực hắn, ôm chặt lấy hắn.

Lý Thanh Sơn mặt mày hớn hở, nhe răng trợn mắt, cười như một đứa trẻ, cảm nhận được sự mất bình tĩnh trong Tiểu An Tâm, hắn sờ đầu nàng: “Đến đại chiến một hồi đi!” Tiểu An thoát khỏi vòng tay của Lý Thanh Sơn, nàng vung cổ tay lên, hai mươi sáu viên khô cốt niệm châu bay ra ngoài, rơi vào trong thi hải.

Tiểu An cầm Bạch Cốt kiếm trong tay, thả người bay xuống.

“Ngăn nàng lại!”“Tử Nhi” cảm nhận được mối nguy cực lớn bèn lớn tiếng ra lệnh, hơn mười thi soái, bỏ lại đối thủ của mình, phi thân bay lên, đánh giết về phía Tiểu An.

Lý Thanh Sơn giơ tay lên, chắn ngang trước mặt Cố Nhạn Ảnh muốn ra giúp đỡ: “Để U phi chuẩn bị phong ấn Ngạ Quỷ Môn đi! Chúng ta sẽ đánh thẳng vào Hoàng Long!”Cái gì? Cố Nhạn Ảnh rất kinh ngạc, chẳng lẽ để một mình nàng đi đối kháng mấy trăm vạn thi binh, còn có nhiều thi tướng thi soái như vậy sao! Một đám thi soái toàn thân ngập ngụa thi khí đánh tới, Tiểu An dùng Huyết Hải Phiên đánh một cái thì lập tức biến mất, thi khí cũng theo đó mà tản ra.

Tuy rằng không cách nào để giết sạch, nhưng vây khốn họ một lát cũng không thành vấn đề.

Bình Luận (0)
Comment