Tu sĩ Kim Đan chết trận hơn nửa, U Phi thất bại, sự tuyệt vọng hiện lên trên khuôn mặt Như Ý Hầu:“Xong.
xong thật rồi!”Cố Nhạn Ảnh ngẩng đầu lên, chỉ thấy bầu trời một màu xám xịt, con ngươi nàng co rút lại, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn xuyên thấu ra bên ngoài khu vực này, loáng thoáng thấy được vô số ánh sao xanh biếc lập lòe.
Đó không phải là ánh sao, mà là con ngươi của vô số thi quỷ.
Trong đó, số cường giả giống như thi vương nhiều đếm không xuể, còn có cả cường giả mạnh hơn là những sự tồn tại mà thế giới Cửu Châu hiện nay khó với tới được.
Chúng tựa như bầy kền kền xoay quanh trên đỉnh đầu người sắp chết, chỉ chờ người ta ngã xuống thì sẽ ào xuống phân chia thi thể.
“So sánh thì nơi này giờ giống Ngạ Quỷ đạo hơn là thế giới Cửu Châu.
Ngạ Quỷ đạo sắp giáng lâm rồi, nên rời đi sao? Không, còn một người, hắn vẫn chưa lên tiếng.
”Ò!Tiếng của con trâu vang lên, nặng nề mà kéo dài, tựa như truyền đến từ nơi sâu trong lòng đất.
Mặt đất hơi rung chuyển, toàn bộ vùng giới vực đều đang chấn động.
Từng gò núi nhấp nhô lên xuống chẳng khác gì biển rộng với sóng lớn chập chùng.
Vó sắt tiến về phía trước một bước là mặt đất sẽ lún xuống rồi rạn nứt.
Sóng địa chấn vô hình truyền ra bốn phương tám hướng.
Trăm ngọn núi ầm ầm sụp xuống.
Sừng trâu cong cong chẳng khác gì vầng trăng khuyết trên trời cao, chỗ đầu nhọn lóe lên tia sáng sắc bén.
Một chữ “Nguyệt” được khắc ở bên trên.
Con mắt đỏ đậm không khác gì yêu tinh giáng thế, truyền thuyết kể rằng mỗi khi nó xuất hiện thì chắc chắn sẽ xuất hiện chiến tranh và sự hủy diệt.
Hắn cất bước tiến về phía thi vương, mỗi một bước bước ra đều khiến mặt đất rung chuyển.
U Phi cũng né ra, nàng cảm thấy như có ngọn núi lớn đang tiến về phía trước vậy.
Hắn trực tiếp đi đến trước mặt thi vương, hai luồng khí tức tuôn trào ra từ lỗ mũi, hắn ngửa đầu lên và hỏi:“Ngươi dám làm nàng bị thương!”“Bị thương? Không, ta giết nó? Tiếp theo chính là ngươi!”Thi vương cúi đầu quan sát, trông hắn vô cùng ung dung.
Tựa như ánh bình minh ló dạng, mặt trời đỏ lên cao, thắng lợi ở ngay trước mắt.
Hắn cảm thấy sức lực của bản thân ngày càng mạnh, vừa có của bản thân hắn mà còn có cả phần thưởng đến từ Ngạ Quỷ đạo, không một ai có thể đẩy lùi được hắn vào lúc này!Lý Thanh Sơn cúi đầu, nắm tay thành nắm đấm rồi đánh ra.
Những vết nứt màu đen lít nha lít nhít đan chéo rải rác trên nắm tay.
Nắm đấm của hắn nặng nề như núi, rũ mắt nhìn chỉ khiến người có ảo giác trì trệ tự như đang nhích từng tí một.
Một vừa đẩy được về phía trước một xíu thì vết nứt màu đen lại chồng chéo lên nhau, cuối cùng biến thành một mảnh đen kịt, tựa như một chiếc găng tay đen ẩn chứa vô số chấn động tích tụ.
“Không biết tự lượng sức mình!”Thi vương cười to rồi nói, bàn tay dựng thẳng rồi nắm chặt thành quyền, thi khí cuồn cuộn quấn quanh, cánh tay vung lên cao cao về phía sau, duỗi đến mức tận cùng, trông gai xương trên khuỷu tay càng dữ tợn hơn.
Trông khác gì một con rồng đang gào thét điên cuồng, bay xuống từ trên bầu trời, muốn hủy diệt tất cả.
“Chết đi!”Thời gian như ngừng lại trong giây lát.
Dưới bầu trời mênh mông âm u, hai bóng dáng cao lớn như ngọn núi đứng đối diện nhau.
Trên mặt Lý Thanh Sơn không có chút tức giận nào, cũng không có thù hận, chỉ có sự bình tĩnh.
Kiên định vững vàng tựa như mặt đất.
Thần lực truyền đến từ mặt đất dưới thân, từ mỗi một ngóc ngách trong cơ thể, từng chút một tụ lại thành biển rộng rồi hòa làm một thể với hắn.
Vô cùng vô tận tựa như mặt đất.
Toàn bộ thế giới biến mất rồi, thi vương dữ tợn hùng vĩ như núi cũng dần mờ nhạt trong mắt hắn, ngay cả nắm đấm khổng lồ ầm ầm lao tới kia cũng không có lực áp bức gì.
Đó chỉ là một cục “đá chặn đường”, là thứ mà ai cũng sẽ gặp phải trong cuộc đời.
Đánh nát nó là được!Nhìn đôi mắt đỏ rực tĩnh mịch kiên địch kia, tâm trí thi vương cũng nảy sinh chút gợn sóng:“Đến cùng đã có chuyện gì xảy ra với tiểu yêu này? Nắm giữ Phượng Hoàng hỏa thì cũng thôi, còn có thay đổi nhiều như vậy.
Xem khi tức của hắn thì mới chỉ ở mức vượt qua thiên kiếp lần thứ nhất, nhưng lại nắm giữ thực lực cường đại mà thi soái cũng khó có được.
Dù vậy thì cũng chênh lệch một trời một vực với ta, thế mà dám khiêu chiến với ta sao? Được, ta sẽ nghiền ngươi thành thịt nát!”Thi vương hơi suy ngẫm, bỗng có bốn chiếc gai xương lồi ra trên nắm tay hắn, nó gào thét đâm về phía mặt của Lý Thanh Sơn, không đợi nắm đấm đụng vào nhau thì suýt chút nữa đã đâm xuyên qua Lý Thanh Sơn rồi.
Cú đấm này ngày càng trở nên hung hiểm, nhưng Lý Thanh Sơn vẫn không hề bị lay động như cũ.
Đột ngột thay đổi chiêu thức cũng có nghĩa là đối phương không có đủ sự tự tin.
Trong lúc vô tình, khí thế xuất hiện sự chênh lệch vi diệu.
Thời gian trôi qua rồi, lại trở lại bình thường.
Sóng địa chấn màu đen đập vỡ tan gai xương chỉ trong chớp mắt, lực phá hoại mạnh đến mức thi vương cũng cảm thấy khiếp sợ.
Khoảnh khắc song quyền va chạm với nhau lại là một khoảnh khắc yên tĩnh.
Vì âm thanh quá lớn, tựa như một con vật khổng lồ không thể chui vào trong lỗ tai chật hẹp, trái lại làm người ta có ảo giác như không hề có tiếng động nào.