Cố Nhạn Ảnh dùng quạt Ngọc Cốt chống cằm, lộ ra vẻ suy tư, nếu mình đoán không sai thì yêu cầu này của hắn thật đáng ngạc nhiên.
Nàng nhíu mày nói:“Ta không cảm thấy đây là một ý kiến hay.
”Lý Thanh Sơn hỏi:“Có chuyện gì xảy ra sao?”“Nhạn Ảnh, ngươi thực sự muốn cấu kết với yêu ma sao, ngươi không sợ Ưng Thần đại nhân trách cứ sao?”Lòng Như Ý Hầu giận dữ, sao ngay cả nàng cũng như vậy, có chuyện gì đã xảy ra với các nàng, chẳng phải như vậy sẽ để cho Nguyệt Ma có sự đề phòng hay sao? Hắn lại loáng thoáng cảm thấy có chút không đúng.
“Hắn là hắn, ta là ta.
”Cố Nhạn Ảnh nhíu mày, lộ ra vẻ không vui.
U Phi thờ ơ hỏi:“Ngươi cảm thấy ta nên giết ai trước?”Như Ý Hầu không suy nghĩ cẩn thận được, nhắm mắt nói:“Ta thấy vẫn nên giết con quái vật khô lâu kia, còn yêu nghiệt Nguyệt Ma chỉ là cung giương đã hết đà, không cần U Phi đại nhân tốn sức ra tay.
”Như Ý Hầu tính toán rất kỹ càng, khí tức của Nguyệt Ma đã cực kỳ suy yếu, chỉ cần cẩn thận một xíu thì việc bắt hắn chẳng có vấn đề gì.
Còn quái vật khô lâu kia thì lại sâu không lường được, vẫn nên để U Phi ra tay mới thỏa đáng.
Hắn hồn nhiên không thèm quan tâm đến chuyện, nếu không có họ thì hiện tại hắn đã chết rồi.
Những tu sĩ cũng đều hiểu điều này, chiến tranh vẫn chưa kết thúc hoàn toàn, họa ngoại xâm vừa đi mà đã nội đấu ngay lập tức.
Mâu thuẫn chủ yếu của thế giới Cửu Châu vẫn là ở nhân tộc và yêu tộc, cho dù đồng sức đồng lòng một hồi thì cũng tuyệt đối không thể nói đến ân nghĩa gì, với biểu hiện của Nguyệt Ma và quái vật khô lâu kia thì nhất định phải giết từ trong trứng nước.
Thế là họ cũng dồn dập cầm lấy vũ khí, chuẩn bị ra tay vây công bất cứ lúc nào, báo thù cho đạo hữu bị Nguyệt Ma giết lúc nãy.
U Phi rũ mắt, Quỷ Vương Hư Đỗ với cái bụng lồi bỗng ra tay đánh một chưởng, đích đến không phải là Lý Thanh Sơn hay Tiểu An mà là Như Ý Hầu ở trước mặt.
“U Phi đại nhân.
”Bóng tối phủ xuống, Như Ý Hầu hoàn toàn không ngờ U Phi sẽ ra tay với hắn, vẻ không thể tin tràn ngập trong mắt, chưa kịp phản ứng gì thì đã bị đánh bay ra ngoài tựa như con ruồi, tan xương nát thịt ở giữa không trung, chết tươi không thể hồi sinh.
Cố Nhạn Ảnh thầm thở dài thay cho Như Ý Hầu:“Khuyên một vị mẫu thân tự tay giết chết con của mình, ý đồ này thực sự nát bét mà.
”"U phi đại nhân, vì sao vậy?"Biến cố này vượt qua dự liệu của tất cả các tu sĩ, sắc mặt Hàn An Quốc âm trầm, nắm chặt lấy trường thương.
Bạch y tú sĩ nhớ lại lời Phong Bất Toàn từng nói lúc phát cuồng, còn có các biểu hiện kỳ quái của U phi, ánh mắt tràn ngập kinh nghi, toàn thân cảnh giác.
Lý Thanh Sơn cũng không ngờ U phi lại ra tay tàn nhẫn như thế, hắn nhíu mày nghĩ ngợi: "Tuy thân phận của nàng cao quý, nhưng giết chết một chư hầu được Đại Hạ vương triều khâm phụng thì thật không phải là chuyện nhỏ, không biết sẽ dọn dẹp tàn cục thế nào đây.
"U phi lập tức đưa ra câu trả lời, sau khi nàng giết chết Như Ý hầu thì không hề thu hồi Quỷ vương Hư Đỗ ngay lập tức.
Cái đầu lâu khổng lồ dữ tợn của Quỷ vương Hư Đỗ từ từ chuyển động một vòng, thân thể to lớn đột nhiên động đậy, hung hãn ra tay.
Từng trận cuồng phong cuốn lấy cát vàng, bay ập vào mặt.
Lý Thanh Sơn nheo mắt lại rồi lại trừng lớn lên.
Chỉ thấy cuồng sa cuốn lên trời, Quỷ vương Hư Đỗ tung hoành khắp nơi, đại khai sát giới, gần như là một chiêu một người, chém sạch toàn bộ những tu sĩ Kim Đan còn sót lại.
Lý Thanh Sơn muốn nói gì đó, một cánh tay đặt lên trên bả vai hắn, quay đầu lại, Cố Nhạn Ảnh nhìn về phía xa, khẽ lắc đầu.
Lý Thanh Sơn hồi thần lại, nhìn thấy một cảnh cuối cùng, là Hàn An Quốc nhân thương hợp nhất, xông về phía Quỷ vương to hơn hắn vô số lần, ánh mắt của hắn kiên nghị như sắt, trường thương từ trong tay phóng ra, gào thét xoay chuyển như long quyển, xuyên qua bàn tay của Quỷ vương, bay thẳng về phía đầu của U phi.
Rầm!Sau một tiếng nổ vang, cuồng phong biến mất, cát vàng rơi xuống.
Quỷ vương Hư Đỗ nắm chắc lấy trường thương cứ như đang vân vê một cái tăm xỉa răng vậy, khí tức của Hàn An Quốc biến mất.
Lý Thanh Sơn nghĩ đến Đại Hải Vô Lượng công mà mình tu hành chính là mượn sức mạnh của hắn, còn là bá phụ của Hàn Quỳnh Chi, trong tâm không khỏi cảm thấy nặng trình trịch.
U phi vuốt nhẹ trán, trên mặt có một vệt đỏ, ngoài ra thì không bị thương chút nào.
Nàng quay đầu lại, thanh lãnh như sương, váy áo khẽ bay, trôi bồng bềnh trong thân thể của Quỷ vương Hư Đỗ, đi về phía ba người Lý Thanh Sơn.
Một vệt xanh thẳm trong thiên không lan ra từng chút một, một vầng mặt trời ló ra, sau đó lại nhanh chóng lặn về phía tây, thiên không cũng bị nhuộm thành màu đỏ rực, rồi rất nhanh lại biến thành màu xanh đen, một vầng trăng lơ lửng trên cao.
Lý Thanh Sơn không kịp quan sát thiên tượng kỳ dị biến ảo trên sa mạc được ánh trăng chiếu rọi này.
Đùng… đùng… đùng!Quỷ vương Hư Đỗ bước từng bước lớn về phía ba người Lý Thanh Sơn.
"Nàng muốn giết mọi người!" Lý Thanh Sơn thầm rét run, không thể không thừa nhận, hiện tại U phi có năng lực này.