Cho dù có thể chịu được hay không, nàng lập tức đưa ra lựa chọn chính xác nhất đó là chạy trốn!Hổ Ma nhào tới, Phượng Hoàng nhảy múa, phong hỏa gào thét, chợt lóe rồi biến mất, Lý Thanh Sơn đi tới trước mặt Chu Hậu La Ti, hai tay đặt lên người nàng, chóp mũi gần như là chạm vào nhau, hắn nhe răng cười nói:"Không phải ngươi nói muốn chăm sóc ta sao?"Sau trận chiến ở núi Phần Khâu, tuy rằng không thể đột phá Hổ Ma Biến lên ngũ trọng, nhưng cũng có lĩnh ngộ sâu hơn, có thể thao túng Phong Hỏa Vũ Dực càng tự nhiên hơn.
"Ngươi đừng có mơ!"Chu Hậu La Ti há mồm phun ra một sợi tơ nhện, tựa như một tia ánh sáng, bắn thẳng đến mi tâm của Lý Thanh Sơn, đồng thời đẩy về phía sau trong nham thạch, muốn rời khỏi phạm vi hai tay hắn bao phủ.
"Chấn!"Lý Thanh Sơn quát lên một tiếng, giữ chặt bả vai nàng ta, điên cuồng phóng thích lực chấn động.
Lấy hắn làm trung tâm, từng đợt sóng chấn động màu đen giao thoa với nhau trên không trung tạo ra từng vết nứt đen như sấm sét.
Tơ nhện đến giữa không trung thì bị đứt đoạn, Chu Hậu La Ti như bị sét đánh, thân thể kịch liệt rung động ở giữa không trung, độc y trên người xé rách, hóa thành mảnh vụn, giống như hồ điệp bay trên không trung, lại vỡ thành bột phấn, lộ ra cơ thể màu bạc.
Một lát sau, yêu khí cũng bị đánh tan, không thể tiếp tục duy trì thần thông thiên phú được nữa, làn da màu bạc dần biến mất để lộ thân hình trắng nõn, trước ngực đầy đặn cao ngất, lung lay như rau câu, hai điểm hồng cũng lắc lư dưới dư âm của chấn động,Vẻ mặt Chu Hậu La Ti đầy vẻ kinh ngạc, Lý Thanh Sơn nói:"Nếu ngươi không muốn chăm sóc ta, vậy thì để ta chăm sóc ngươi nha!".
Thời điểm Thanh Châu Mục giáng lâm đã lập tức cho các gia chủ lui về Bách Gia kinh viện, đây đã không phải là việc mà bọn họ có thể tham dự.
Trong Bách Gia kinh viện, các gia chủ đều lo lắng, nếu Ngạ Quỷ Đạo thật sự giáng lâm, bọn họ chỉ còn nước chạy trốn, hơn nữa còn không biết có thể trốn đến nơi nào.
Liễu Trường Khanh quét mắt nhìn một vòng, hỏi rằng: "Thừa Tán, Thanh Sơn đâu?"Trong góc hẻo lánh, Như Tâm hạ mắt xuống, trong lòng khẽ động.
Suy nghĩ của Hoa Thừa Tán đang bay theo làn gió, nghe vậy giật mình một chút: "Hình như hắn đã về động phủ.
"Hiện tại hắn đã biết thân phận thật sự của Lý Thanh Sơn, lại không biết nên làm thế nào cho phải.
Đúng ra mà nói, tất nhiên phải vạch trần chuyện này, nhưng từ trước cho tới nay, "Bắc nguyệt" chưa từng nhằm vào Bách Gia kinh viện, ngược lại còn có cho đãi ngộ rất tốt, mấy lần tha cho hắn, còn cứu mạng hắn.
Những ân tình này, cho dù lấy mạng báo đáp cũng không đủ, sao có thể bán đứng hắn được đây?Như Tâm Tú nhíu mày, trong lòng có chút hoài nghi:“Trong tình cảnh này, hắn không có lý do để không tham gia, chờ một chút, hắn sẽ không đi vào trong đấy chứ!’’Liễu Trường Khanh thở dài nói: "Ngược lại hắn còn sống rất vui vẻ, chắc là do nhận được nhiều khích lệ chăng! Dù sao, làm gì có thứ gì quan trọng hơn tu vi của bản thân cơ chứ, Trúc Cơ quả nhiên chỉ là Trúc Cơ!"Kể cả hắn có ở bên trong, ai ở đây cũng không bị kích động.
Ở trong đại chiến như vậy, tính mạng của một tu sĩ Trúc Cơ quả thực giống như một hạt cát mà thôi.
Nghe những lời ấy, Hoa Thừa Tán lại cảm thấy rất an tâm, Nhân tộc chiến đấu với Yêu tộc, không phải chuyện mà một tu sĩ Trúc cơ nho nhỏ như hắn có thể tham dự, không biết nông sâu lại tùy tiện tham gia vào đó, chỉ uổng công mất mạng, vẫn là nên chuyên tâm tu hành, đề cao tu vi của mình đi! Chẳng qua, nếu như Quỳnh Chi mà biết, không biết sẽ như thế nào.
Ở bên này, trải qua vài ngày, bên trong ô vuông cửa sổ, mặt trời cùng ánh trăng không ngừng luân phiên.
Mọi người đều cảm thấy lần này là lành ít dữ nhiều, lại không dám rời đi, sợ không thể nhận được tin tức trước tiên, phải chịu tai họa ngập đầu.
"Chư vị đạo hữu, có kết quả rồi, Ngạ Quỷ Môn bị phong ấn rồi.
"Mặc gia gia chủ để lại một con rối để tiếp tục theo dõi tình huống, lúc này cuối cùng cũng chịu mở miệng.
Vẻ mặt của mọi người đều dần buông lỏng, còn gần như không nhịn được mà muốn hò reo, mà đúng lúc này lại thấy sắc mặt của Mặc gia gia chủ đại biến, ngập ngừng một hồi mới nói:"Ta thấy Cố thống lĩnh cùng U phi đại nhân, ừm, còn có một yêu miêu, những tu sĩ khác, toàn bộ đều chết trận!"Răng rắc! Cái chén trên tay Hàn An Quân xuất hiện vết nứt, mặt dù biểu tình vẫn kiên định như sắt như trước, nhưng môi lại khẽ rung động.
Trong phòng xôn xao, tất cả những người đó đều là tu sĩ Kim Đan, có biết bao nhiêu người có thanh danh vô cùng hiển hách, lại cứ thế mà chết hết!Hoa Thừa Tán nghe Cố Nhạn Ảnh còn sống sót, cảm thấy hơi an tâm, lại vội hỏi nói: "Còn có người nào khác xuất hiện hay không?""Con rối của ta chỉ có thể nhìn thấy được ở phạm vi bên ngoài, không thấy những người khác xuất hiện.
"Hoa Thừa Tán cúi thấp đầu, thầm nói: "Hắn chết rồi ư? Hay là trốn thoát rồi!"Một đôi mắt đỏ rực sáng lên trong đêm tối, vừa khẽ chuyển động đã thu tất cả cảnh tượng xung quanh vào tầm nhìn.
Cái hồ nhỏ đang phát tán ra khí lưu huỳnh, cuồn cuộn sôi trào ùng ục, hắn dựa vào một hòn đá lớn nóng rực bên hồ, sự căng thẳng tích lũy trong chiến đâu đã hoàn toàn thả lỏng ra, lại có một loại cảm giác an nhiên thư thả.