Phủ Đại tướng quân tại Như Ý quận thành, tiền giấy bay đầy trời, lều vải màu trắng phấp phới mười dặm.
Bên trên linh đường là một bộ quan tài rỗng.
Bên dưới là con cháu Hàn gia mặc áo đay để tang, quỳ trên mặt đất, bên dưới lớp áo tang vẫn là lớp chiến giáp cứng chắc.
Đàn hương vẫn lẳng lặng cháy, không có một tiếng gào khóc nào, chỉ nghe thấy tiếng mưa thu liên miên không dứt ở ngoài cửa.
Bên ngoài linh đường, các binh sĩ cầm binh qua, xếp thành trận thế.
Nước mưa rơi lên áo giáp lạnh lẽo, mặt ai nấy cũng đều tràn đầy bi thương.
Tang lễ của Như Ý Hầu cũng được cử hành cùng lúc, toàn bộ Như Ý quận thành đều chìm trong bầu không khí u buồn.
“Cố thống lĩnh đến!”Quan truyền lệnh thông báo một tiếng, các binh sĩ cùng nhau giơ cao binh qua, tiếng áo giáp va chạm với nhau cheng cheng như tiếng sấm.
Cố Nhạn Ảnh bước tới, tiến vào trong linh đường rồi thi lễ dâng hương, cũng chẳng nói nhiều lời.
Sau đó nàng xoay người nhìn lướt một lượt con cháu Hàn gia ở bên dưới, chỉ thấy Hàn Quỳnh Chi cũng ở trong đó, ánh mắt nàng cũng chỉ lướt vút qua, tiếp theo đi ra ngoài rồi bay vọt lên trời.
Nàng xông thẳng lên xẻ đôi tầng mây, nhẹ nhàng đáp xuống và nằm lên đám mây trắng tựa như một chiếc lông chim.
Cố Nhạn Ảnh gối lên cánh tay, nhắm mắt lại, thong thả vắt chân rồi chợp mắt.
Sau khi nằm được một lúc thì mi tâm nàng nhăn lại, đổi thành nằm nghiêng rồi lại lật người lại, sau đó lại nằm sấp trên mây, trằn trọc trở mình một vòng, cuối cùng lại nằm thẳng, từ tốn nói:“Sống như bồng bềnh, chết thì như nghỉ ngơi, khi ngủ thì không mộng mị, tỉnh dậy thì không ưu sầu.
Vui và buồn làm hại cho đức, mừng và giận làm hại cho đạo, yêu và ghét làm mất cái đức…”Giọng nói nàng nhỏ dần, rồi say sưa chìm vào giấc mộng.
Hàn Quỳnh Chi mặc áo tang, hai mắt đỏ chót, nước mắt rơi như mưa, nhớ lúc bá phụ còn sống tươi tắn vui vẻ, ân cần che chở nàng mà lòng Hàn Quỳnh Chi đau đớn, ngón tay nàng bấu chặt vào nền gạch, không dám khóc thành tiếng.
Đây là quy củ của Hàn gia, không thể rơi lệ yếu đuối, nữ tử không làm được điều này đều bị đuổi ra ngoài, không xứng quỳ lạy trong linh đường này.
Hàn An Quân đứng lên nói:“Nuốt hết nước mắt vào trong cho ta, anh linh của huynh trưởng còn mãi, hắn đã đi đến nơi quy tụ của tất cả đệ tử Binh gia, tiếp tục chinh chiến trong Tu La đạo, có gì hay mà khóc chứ!”Hàn An Quân thở dài một hơi rồi xoay người lại, thắp thêm nén nhang mà lòng vẫn lo lắng vì Hàn An Quốc chết trận khi đang chinh chiến trong Ngạ Quỷ đạo, nếu bị rơi vào trong Ngạ Quỷ đạo thì gay go mất.
Hàn Quỳnh Chi thầm nói:“Thanh Sơn, ngươi ở đâu? Ngươi có nhận được thư của ta không? Ta thấy rất nhớ ngươi!”“Nguyệt Ma đến rồi!”Trong Bách Gia kinh viện, sự hoảng hốt lo sợ hiện diện ở khắp nơi.
Hoa Thừa Tán đang bế quan, khi nghe thấy tin tức thì lập tức ra ngoài, chỉ thấy trên Long Xà hồ là những con sóng khổng lồ trào dâng ngập trời, một thân ảnh khổng lồ bước từng bước chân nặng nề lội qua Long Xà hồ, băng qua làn sương mù dày đặc và tiến về phía Bách Gia kinh viện.
Đôi sừng nhọn cong cong không khác gì vầng trăng khuyết, đôi mắt đỏ rực như lửa lấp lóe, chỉ đứng đó mà đã tạo ra cảm giác áp bức nặng nề.
Quả nhiên hắn vẫn sống sót!Tâm trạng Liễu Trường Khanh còn chưa nguôi ngoai khỏi nỗi bi thương mất đi đồ đệ yêu thích, lúc này hắn đứng trên lầu cao ở Tranh Minh đảo, than van với trời xanh:“Vì sao Thanh Hà phủ ta lại gặp nhiều tai họa như vậy!”Khuôn mặt của các tu hành giả khác cũng như màu đất, chỉ trông mong Long Xà đại trận này có thể ngăn cản bước chân của Nguyệt Ma một hồi.
Trong Vân Hư đảo, Lưu Xuyên Phong quát to một tiếng:“Tất cả mọi người đi theo ta!”Các đệ tử Tiểu Thuyết gia từ lớn đến nhỏ vội vã tụ lại bên cạnh, đứng ở phía sau hắn, các đệ tử dồn dập hỏi:“Sư phụ, lẽ nào chúng ta phải đi quyết đấu một trận tử chiến với Nguyệt Ma kia?”“Đến lúc Tiểu Thuyết gia chúng ta phô bày sức mạnh rồi.
”Một thiếu niên hung hãn vung vẩy nắm đấm.
Lưu Xuyên Phong im thin thít, dẫn các đệ tử tới một rừng trúc rậm rạp, chỉ thấy hắn bày ra vẻ mặt hùng hồn bi tráng rồi ra lệnh:“Mọi người nằm xuống hết đi!”Cả đám đệ tử không hiểu ra sao nhưng vẫn tuân lệnh nằm xuống.
Lưu Xuyên Phong cũng nằm xuống và bắt đầu thôi thúc Đại Diễn thần phù, bóng người hắn dần dần biến mất và bị một cây khô to lớn bao lại, mà những Tiểu Thuyết gia đệ tử khác cũng biến thành các cây khô to nhỏ, nằm ngang dọc tứ tung trong rừng trúc.
Lưu Xuyên Phong dùng thần niệm ra lệnh:“Mọi người cố gắng kiềm chế khí tức hết mức có thể, đừng để bị tên Nguyệt Ma kia phát hiện ra!”“Ớ, sư phụ, chẳng phải chúng ta sẽ quyết một trận tử chiến với Nguyệt Ma sao?”“Ngươi cứ đi, ta không ngăn cản ngươi!”Đệ tử kia im lặng một lát lại nói:“Nhưng sư phụ ơi, nơi này là rừng trúc mà, tại sao có cây khác ở đây được.
”“Câm miệng! Sư phụ tự có diệu kế.
Chẳng lẽ muốn ta biến ảo thành gậy trúc thô ráp thế sao?”Tuy rằng không cần lo lắng Như Ý Hầu sẽ trách phạt, nhưng ngay cả Như Ý Hầu cũng chết rồi thì còn ai chống lại được Nguyệt Ma này.
Liễu Trường Khanh không để ý đến thân phận nữa, hét to về phía Hoa Thừa Tán:“Thừa Tán, mau đi mời Cố đại nhân đến đây trảm yêu trừ ma!”Hắn quyết định sẽ không tiếp tục làm công việc tri phủ phải lo lắng sợ hãi suốt ngày này nữa, mà muốn tìm một động phủ hoang vắng để bế quan tu hành giống như Lý Thanh Sơn vậy.
1083: Luyện Hóa“Vâng, đại nhân!”Vẻ mặt Hoa Thừa Tán đầy phức tạp, chỉ sợ hắn đã nhìn ra thân phận của Lý Thanh Sơn từ lâu, cho nên mới chú ý đặc biệt đến hắn, sao mà trảm yêu trừ ma được?Chẳng qua, Hoa Thừa Tán cảm thấy Lý Thanh Sơn cũng không đến Bách Gia kinh viện để đại khai sát giới, nhìn thấy yếu khí tràn ngập trên Long Xà hồ thì hắn cũng hiểu ra:“Đúng rồi, hắn muốn luyện hóa Long Xà hồ.
”Trên Nhân Tâm đảo, Như Tâm khoanh tay lộ ra vẻ thoải mái, quả nhiên tên này không chết dễ dàng như vậy.
“Nguyệt Ma, chẳng phải ngươi nói muốn chung sống hòa bình với chúng ta hay sao, vì sao lại lật lọng? Bách Gia kinh viện là căn cơ của vương triều Đại Hạ, ngươi có biết tấn công nơi này sẽ có kết cục gì không?”Liễu Trường Khanh phát huy tài năng hùng biện, vừa to giọng chất vấn, vừa ngầm uy hiếp, chỉ mong có thể làm Nguyệt Ma lo lắng.
Lý Thanh Sơn xem thường, chẳng phải lúc trước Bạch Liên Thánh Mẫu cũng suýt chút nữa diệt hết các ngươi còn gì.
Trong sương mù dày đặc, một bóng dáng to lớn trườn đến, thì ra có con quái ngư hung ác nhào tới, miệng nó tràn đầy những chiếc răng dữ tợn, mà lạ là trên thân nó lại chẳng có chút yêu khí nào.
Lớp sương mù dày đặc bao quanh Bách Gia kinh viện này không chỉ giống sương mù khi phàm nhân tiến vào, mà nó có thể hình thành nên thú vụ tức là con thú bằng sương mù mạnh mẽ, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ thì cũng phải chịu thiệt.
Lý Thanh Sơn nhớ lại lúc hắn mới vào Bách Gia kinh viện thì đã từng nhìn thấy bóng dáng kẻ này, khi đó nhìn thì thấy con quái ngư này cực kỳ to lớn, tràn ngập khí tức khủng bố.
Giờ hắn tiện tay bắt lấy con quái ngư tựa như túm một con chó, mặc cho quái ngư kia giãy giụa như nào cũng không tránh thoát, sau đó hắn đôn sức bóp một cái.
Con quái vật kia lập tức tan biến thành một đống sương mù, sau đó nó lại ngưng tụ lần nữa, hóa thành một con rắn dài uốn quanh mà tới.
Thân hổ của Lý Thanh Sơn hơi rung rung, phóng ra một luồng lực chấn động, bốn phía Long Xà hồ điên cuồng xao động rồi phun trào như bị xé nát.
Con rắn dài tán loạn, cũng không ngưng tụ nổi nữa, ngay cả sương mù dày đặc bao quanh Bách Gia kinh viện cả năm không tiêu tan cũng bắt đầu mờ nhạt.
Hắn đi tới trước Long Xà đại trận, nói với chất giọng giống như tiếng rung của kim loại:“Mở trận pháp ra, ta luyện hóa Long Xà hồ xong thì sẽ rời khỏi!”“Chuyện này.
Không thể nào, trừ phi ngươi…”Liễu Trường Khanh còn chưa nói hết lời thì Lý Thanh Sơn đã đánh một quyền tới.
Ầm!Vầng sáng giữa bầu trời xao động về bốn phía từ chỗ nắm đấm của Lý Thanh Sơn đáp xuống.
Linh nhãn trên mỗi một hòn đảo vặn vẹo không ngừng, tuôn ra linh quang để chống đỡ Long Xà đại trận, chống lại sức mạnh đáng sợ của Lý Thanh Sơn.
“Không thể nào!”Liễu Trường Khanh mở to hai mắt, tràn ngập sợ hãi, sau khi bị Bạch Liên giáo xâm phạm thì Bách Gia kinh viện đã tiến hành củng cố lại Long Xà đại trận, sao có thể bị lực vật lý đè ép đến trình độ thế này.
Chấn!Trên Long Xà đại trận đã xuất hiện một vết nứt, Liễu Trường Khanh hoàn toàn không nói nên lời, nghĩ đến một khi Nguyệt Ma đánh tan Long Xà đại trận, kết cục của mình sẽ ra sao sau khi từ chối hắn, Liễu Trường Khanh không khỏi nuốt nước bọt.
“Chờ đã, im đi, ta có thể mở trận pháp, chỉ cần ngươi đồng ý không làm đệ tử Bách Gia của ta bị thương…”Rầm rầm rầm rầm rầm!Lý Thanh Sơn không thèm nghe hắn nói, đánh mấy quyền liên tiếp, vết nứt lan rộng không ngừng, toàn bộ Long Xà đại trận sụp đổ.
Hừ, ta không đánh nát được hư không, chả lẽ còn không đánh nát được trận pháp nho nhỏ này của ngươi!Lý Thanh Sơn nhanh chân đi về phía Tranh Minh đảo nhưng vẫn liếc mắt nhìn Vân Hư đảo một cái, ánh mắt hắn sắc bén cỡ nào chứ, vừa liếc đã nhìn ra mấy cây khô dị dạng kia.
Hắn không khỏi có cảm giác dở khóc dở cười, kẻ này cũng đúng là thiên tài mà!Hắn nhịn cơn kích động muốn đập một quyền xuống và quay đầu đi, khom lưng để mặt sáp lại gần lầu cao rồi hỏi Liễu Trường Khanh:“Ngươi còn gì muốn nói.
”Liễu Trường Khanh lắc đầu một cái, sau khi Lý Thanh Sơn luyện hóa Long Xà hồ xong thì rời đi, còn chưa mở túi Bách Bảo của những tu sĩ Kim Đan kia nữa, Bách Gia kinh viện này thật sự chẳng có vật gì để hắn động lòng cả.
Có điều vẫn chưa đủ, muốn áp chế Ngưu Ma thì cần nhiều thủy vực bao la hơn.
Lý Thanh Sơn đưa mắt nhìn đến phần cuối của sông Thanh Hà.
“Cút về đi Bắc Nguyệt, nơi này đã vượt ngoài lãnh địa của La Ti rồi!”Bên trên đầm lầy nơi sông Thanh Hà cuồn cuộn tụ lại, Lý Thanh Sơn đang luyện hóa nuốt chửng thủy mạch không ngừng.
Bỗng một nam tử đầu trọc toàn thân đỏ rực nhảy ra khỏi đầm lớn, thân hình hắn cường tráng, cao hơn một trượng, bắp thịt toàn thân cuồn cuộn, cường tráng không khác gì một vận động viên thể hình.
Yêu khí tràn ngập toàn thân, không phân cao thấp với Chu Hậu La Ti, vậy mà cũng là một tên yêu soái.
Lý Thanh Sơn không ngờ tới, kẻ ngăn cản kế hoạch luyện hóa thủy mạch của hắn không phải là nhân loại mà là một yêu quái, hơn nữa còn là một yêu soái cường đại.