U phi mặt mày lạnh tanh, dùng sắc mặt nghiêm lệ mà Huyền Nguyệt chưa từng gặp qua nói: "Im miệng!"Dọa cho Huyền Nguyệt run rẩy cả người, lông tóc dựng đứng, lúc này U phi mới dần hòa hoãn lại, khẽ vỗ về Huyền Nguyệt rồi nói: "Ngươi không được nói với ai về chuyện này, không thì ta.
"Lời nói đến đây thì dừng lại, Huyền Nguyệt lại rét run một trận, từ sau khi rời khỏi Phần Khưu sơn, hình như chủ nhân đã thay đổi rồi, nỗi u oán kia đã biến mất, mà lại có thêm một loại uy nghiêm quyết tuyệt.
Lúc vuốt ve mình thì động tác vẫn nhẹ nhàng như cũ, nhưng trong đó lại thiếu ôn tình, mắt lại không nhìn vào người mình, mà là nhìn chằm chằm vào bóng đêm vô tận, ánh mắt rực cháy.
Có lẽ đây mới lạ dáng vẻ vốn có của nàng, có lẽ đây mới là khí chất mà tu sĩ ma đạo nên có.
Một nam tử đột nhiên xuất hiện trong xe hoa, bỏ qua vệ sĩ xung quanh và nhiều tầng pháp trận trên xe.
Nhìn hắn đầu bù tóc rối, che khuất hơn nửa khuôn mặt, da dẻ trắng bệch, ánh mắt sáng quắc, trên người khoác một trường bào màu đen, miệng tay áo và vạt áo đều rách nát lại giống như hắc hỏa lượn lờ, có một loại uy thế nói không ra.
"Tông chủ!" U phi đứng dạy hành lễ, lộ ra vẻ tôn trọng.
"Cuối cùng ngươi cũng quay lại rồi, xem ra lần này ngươi có không ít thu hoạch!" Huyền Âm tông chủ nói.
U phi kể lại mọi chuyện xảy ra ở Ngạ Quỷ môn, lại trái ngược hắn với những gì Cố Nhạn Ảnh nói, thừa nhận chuyện giết mấy người Như Ý hầu, nhưng vẫn không để lộ thân phận của Tiểu An.
"Rất tốt!" Huyền Âm tông chủ nở một nụ cười âm trầm: "Mấy tên oắt con này, thật sự cho rằng tu hành đạo là một nơi vui vẻ sáng lạn, tự do phát triển à? Hồn phách của chúng đã khóa chắc lại chưa?""Rồi.
""Trước phải giày vò một phen, hỏi ra chút tin tức gì hữu dụng đã, rồi sẽ đưa vào Vạn Quỷ phiên để tế cờ, nếu ngươi có thể độ qua Thiên kiếp, tương lai vị trí tông chủ này không phải của ai khác ngoài ngươi, Vạn Quỷ phiên này sớm muộn cũng sẽ giao vào tay ngươi.
Biến loạn sắp nổi lên, pháp tắc của đạo tu hành bị Đại Hạ vương triều bẻ cong lâu như vậy, cũng là lúc hiện ra bộ mặt thật rồi.
"Huyền Âm tông chủ để lộ ra hàm răng trắng ởn, im lặng cười gằn.
Huyền Nguyệt run rẩy một trận, rụt vào trong lòng U phi.
U phi an ủi vuốt ve Huyền Nguyệt, trong lòng nói: "Sư phụ à, vị trí tông chủ này dù ngươi không chịu giao cho ta, ta cũng không đồng ý đâu, ngươi không biết hài nhi của ta hiện tại đã biến thành dạng gì đâu.
Tuy mất đi thân phận con người, nhưng so với sức mạnh có được thì không tính là gì cả.
""Nguyệt nhi à Nguyệt nhi, ngươi là cốt nhục của ta, dù là biến thành xương trắng, cũng là thuộc về ta, cuối cùng cũng phải quay về bên ta thôi! Chúng ta liên thủ, Thanh Châu này sẽ là vật trong túi.
"Với Ngạ Quỷ đạo mênh mông vô bờ, cái chết của một Thi vương chỉ có thể coi như một gợn sóng nho nhỏ, không có quá nhiều sóng gió, rất nhanh sẽ yên ổn lại thôi.
Nhưng sự xuất hiện của hỏa diễm màu trắng kia lại làm dậy lên một cơn sóng không ngừng lan ra xa.
Không biết qua bao lâu, một luồng khói đen lướt qua bầu trời u ám, vụt bay về phương xa, một rặng núi dài vài trăm dặm giống như cự thú đang nằm sấp trên đường chân trời.
Đến gần phía trước, phương thấy đó không phải là rặng núi, mà thật sự là cự thú, nói đúng hơn là thi cốt của cự thú, không thể tưởng tượng được lúc nó còn sống thì cường đại khủng bố cỡ nào.
Từng cái gai xương lớn nhỏ hung dữ chỉ thẳng lên trời giống như từng ngọn núi chót vót.
Đặc biệt là cái độc giác trên xương đầu của cự thú thì càng là cao tới không thể chạm vào được.
Từng bóng người đứng trên đỉnh những gai xương kia, hình dạng kích thước đều không giống nhau, nhưng khí tức trên người lại cường đại như nhau, còn mạnh hơn cả Thi vương, đang thương nghị giao lưu.
"Xảy ra việc gì rồi, sao lại triệu tập bọn ta đến gấp thế này?" Có người không hiểu.
"Cái gì, bạch sắc thánh hỏa trong truyền thuyết xuất hiện rồi?" Có người kinh nghi.
"Đó chẳng qua chỉ là truyền thuyết mà thôi, hỏa diễm vốn đã có nhiều loại màu sắc rồi, thân ở trong đại thiên thế giới thì thực lực không thể quá mạnh, làm sao có thể tới hủy diệt Ngạ Quỷ đạo, một Thi vương mà thôi, chết rồi thì chết rồi, vì việc nhỏ này mà triệu bọn ta đếm ư?" Còn có người thấy không đáng.
"Khụ…khụ…im miệng cả đi! Ồn ào thế là muốn ta ăn sạch các ngươi à?"Một bóng người còng lưng, chống quải trượng đi đến bên trên cự giác, cả người hắn quấn vải trắng, sau lưng đeo lấy mấy cán cờ lớn, bên trên có vẽ ác thú.
Câu trước của hắn còn trầm thấp như một lão giả âm trầm, câu sau lại như cự thú dưới chân sống lại, tê rống gầm gào làm thiên địa chấn rung.
Tất cả thi quỷ đều yên lặng lại, hoang mang hành lễ với hắn.
Hắn nhấc quải trượng lên, ra mệnh lệnh: "Nhanh chóng mở Ngạ Quỷ môn ra, tiến vào thế giới kia!" Thanh âm lại khôi phục trầm thấp: "Khụ… khụ… chỉ có mấy tên trẻ tuổi yếu ớt mới xem nhẹ truyền thuyết.
"Các thi quỷ không dám chậm trễ, dồn dập lập mưu hoạch sách: "Đại thiên thế giới tự có quy tắc của đại thiên thế giới, nếu chúng ta cường hành tiến vào, sẽ bị thế giới kia áp chế, ngược lại cực kỳ bất lợi.
""Cho dù Ngạ Quỷ môn mở ra, chúng ta cũng không vào được, chẳng qua ở thế giới kia hình như có một tông môn gọi là "Huyền Âm tông", có liên hệ mật thiết với Ngạ Quỷ đạo, có thể giao dịch với bọn chúng.
""Nếu lợi dụng thi quỷ có nguồn gốc từ thế giới kia thì áp chế sẽ ít đi một chút.
""Hắn" mở miệng nói: "Tìm kiếm thi quỷ tới từ thế giới kia, nhỏ yếu chút cũng không sao, ta có thể từ từ nuôi nó.
Đi liên hệ với Huyền Âm tông kia, cho chúng thứ mà chúng cần, thậm chí có thể giúp đỡ bọn chúng, để bọn chúng thành chúa tể của thế giới kia, điều kiện chính là, bắt buộc phải giết chết chủ nhân của hỏa diễm kia.
"Quải trượng đập xuống một cái, thanh âm đột nhiên khuếch đại: "Nếu những điều này đều không được, thì hãy để Ngạ Quỷ đạo nuốt sạch thế giới kia đi!"