Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1081 - Chương 1085: Khô Lâu

Chương 1085: Khô Lâu

“Đã nói ngươi không được như tranh châm biếm rồi mà! Làm ta vừa chiến đấu vừa bật cười, ảnh hưởng đến bầu không khí thì phải làm sao bây giờ!”Lý Thanh Sơn rút gào một tiếng, giữ chặt chiếc đầu trọc to lớn của tên yêu soái này, xoay ba vòng trên không trung rồi quăng về phía mặt đất.

Một tiếng ầm vang lên, tên yêu quái kia bị lún sâu vào trong đầm lầy.

Đầm lầy bỗng phồng lên, hình như có thứ gì đó đang không ngừng bành trướng ở bên dưới, cuối cùng hóa thành một vật có kích cỡ ngang gò núi.

Một đôi mắt mở to như cái ao lồi ra, tràn đầy bùn đất, chiếc miệng lớn mở ra tựa như một vết nứt, sau đó phát ra tiếng vang như tiếng sấm nổ.

“Oa!”Lý Thanh Sơn thở hắt một hơi:“Hóa ra ta đã trách oan ngươi.

”Giữa màn mưa lất phất, một thôn trang nhỏ yên tĩnh nằm trong khe núi, những móng ngựa hỗn loạn phá tan sự yên tĩnh, một đám sơn tặc đi lên thung lũng, chỉ có kỵ sĩ một mắt rút đao trên eo ra và chỉ về phía vùng đất hỗn loạn kia.

“Các anh em, có muốn làm một chuyến không!”“Muốn! Muốn! Muốn!”Bọn sơn tặc cùng gào lên.

“Đoạt tiền, cướp lương thực, cướp nữ nhân! Ai dám ngăn cản chúng ta, cứ giết sạch là được!”Tên sơn tặc dẫn đầu la lên, móng ngựa vung cao vút.

“Giết sạch! Giết sạch!”Đúng vào lúc này, có tiếng sột soạt truyền đến từ trong bụi cỏ, đôi tai của tên sơn tặc dẫn đầu hơi rung lên, hắn lập tức quát to:“Ai ở đó!”Hắn phất tay tung ra một chiếc chông sắt, thì ra cũng là cao thủ phi tiêu trên giang hồ.

Cheng! Hình như chông sắt đánh trúng cái gì đó rồi bay trở về, bọn sơn tặc cùng nhau tiến lên, vung đao chặt chém loạn xạ, bụi cỏ tan tành nhưng trong đó chẳng có ai.

“Ồ, đây là cái gì? Giống như một lá thư!”Một sơn tặc thấp bé nằm nhoài trên mặt đất mà nháy nháy mắt, quả nhiên thấy một lá thư nằm ở trên cỏ, không biết nó là loại giấy gì mà dính nước cũng chẳng ướt, bên trên viết chữ “Thanh Sơn tự mở”.

Hắn vươn tay lấy nó nhưng bức thư kia lại di chuyển với tốc độ cực nhanh.

Lúc này đám sơn tặc mới nhìn thấy món đồ bên dưới lá thư.

Đó là một con khô lâu chỉ to bằng ngón trỏ vác lá thư, trông dáng dấp khá dữ tợn, nhưng vì quá nhỏ nên thực sự không thể gợi nên sự đáng sợ.

“Đây là thứ đồ kỳ quái gì?!”Bọn sơn tặc sợ hãi kêu lên.

“Có lẽ là bảo bối, cầm lấy nó!”Sơn tặc dẫn đầu ra lệnh.

Vèo!Con khô lâu kia hóa thành một tia sáng trắng rồi biến mất, tiểu sơn tặc thấp bé kia bỗng sững người, phía trên lông mày có thêm một lỗ máu, nhưng thứ trào ra không phải máu tươi hay não mà là ngọn lửa màu trắng.

Vèo vèo vèo vèo! Tia sáng trắng lướt qua lướt lại trên bụi cỏ làm cho mỗi một tên sơn tặc đều ngây người.

Trong tiếng ngựa hí vang vọng, tên sơn tặc dẫn đầu ghìm dây cương lại, lùi về phía sau liên tiếp và vung vẩy cây đao trong tay một cách loạn xạ, chỉ thấy chiếc đầu lâu nho nhỏ kia đã dùng lại trước mặt hắn.

“Tiểu nhân mạo phạm thượng tiên, tội đáng muôn chết, xin thượng tiên tha tội!”Tên sơn tặc đứng đầy “loạt soạt” ngã xuống khỏi ngựa, quỳ rạp xuống mặt đất rồi dập đầu không ngừng.

Con khô lâu kia bắt đầu bành trướng, hóa thành Khô lâu cao tới mấy trượng.

Nó phát ra tiếng cười “khà khà” quái dị rồi nắm tên sơn tặc trong lòng bàn tay, không dùng Tam Muội Bạch Cốt Hỏa luyện hóa mà lại nhét tên sơn tặc vào miệng và nhai răng rắc một hồi, máu tươi bắn tung tóe.

“A.

a.

a.

a.

a.

a!”Tiếng hét thảm thiết vang vọng đến thôn trang nhỏ trong khe núi.

Đùng!Cái đầu của khô lâu đang nghiêng nghiêng vì được ăn ngon thì chợt rơi xuống mặt đất, tựa như có một bàn tay vô hình đánh vào nó.

Khô lâu bò lên, cái đầu lọc cọc xoay vài vòng, thân hình kịch liệt thu nhỏ lại, khôi phục kích cỡ bằng ngón trỏ, sau đó khiêng lá thư lên và chui lại vào bụi cỏ.

Đầu ngón tay cái của Tiểu An chạm vào đầu ngón tay giữa, tay trắng uốn lại như hình hoa sen, ngồi ngăn ngắn trong đại điện Phật đường ở Vô Lậu tự.

Nàng ngước nhìn tượng Phật, lẳng lặng lắng nghe tiếng chuông khánh, chuỗi niệm châu trắng loáng trên cổ tay trong ống tay áo bị thiếu mất một viên.

Một khi tách ra quá xa thì càng phí nhiều tâm tư để điều khiển khô cốt niệm châu hơn, chẳng qua với thực lực của Khô lâu thì việc đưa một bức thư cũng không có gì đáng lo.

Sau khi khôi phục ký ức, tâm tư nàng càng nhạy bén hơn, đặc biệt là đạo lí đối nhân xử thế khôn ngoan hơn nhiều, nhưng cũng nhiều sự buồn phiền và suy nghĩ linh tinh hơn.

Như bàn riêng về hai chữ “ngộ tính” thì lại chẳng bằng Tiểu An của ngày xưa, tuy lúc đó lờ mà lờ mờ nhưng tâm tư đơn thuần lại chiến thắng sự thông minh nhanh nhẹn.

Nàng chỉ muốn loại bỏ sạch sẽ sự thông minh nhanh nhẹn này ở trước Phật, kiên định với chí hướng diệt Phật.

Nàng không muốn làm Tiểu An nguyên bản, chỉ muốn làm Tiểu An của hắn, quên đi cái tên trong quá khứ.

Chẳng qua Chu Nhan Bạch Cốt Đạo cứ bị thiếu cái gì đó, khó đột phá dược, chỉ còn cách lĩnh ngộ Phật pháp cao thâm hơn thì mới được.

Tiểu An tự lẩm bẩm:“Thiên Long thiền viện.

Bình Luận (0)
Comment