Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1082 - Chương 1086: Bất Lực

Chương 1086: Bất Lực

Một con ếch trâu to lớn lật người lại nằm trên đầm lầy lớn, cái bụng màu trắng hướng lên trời, dường như trở thành một tòa đảo biệt lâm trong đầm nước vô biên này.

Lý Thanh Sơn nằm bên trên chiếc đảo biệt lập đó, tắm ánh mặt trời, từ từ khôi phục yêu khí.

Yêu soái ếch trâu này nhỏ yêu hơn Chu Hậu một xíu, chẳng qua có một chiêu thiên phú thần thông có thể phản lại ngoại lực, chiêu gì đối phó với nó cũng vô dụng.

Bỗng có tiếng sột soạt trong bụi cỏ, chỉ thấy Khô lâu nhảy ra khỏi bụi cỏ rồi bay tới.

“Hả?”Lý Thanh Sơn vén mái tóc đỏ sậm ngổn ngang ra phía sau, tiếp nhận lá thư từ tay Khô lâu, vừa nhìn kiểu chữ thì hắn lập tức nhận ra:“Quỳnh Chi!”Lý Thanh Sơn mở ra ngay và đọc thật kỹ càng, chỉ thấy sắc mặt hắn dần nặng trĩu.

Một lá thư không dài nhưng được viết đứt quãng, bên trên còn có dấu vết bị nước mắt thấm ướt, câu cuối cùng lại là…“Thanh Sơn, ta rất muốn gặp ngươi!”Lý Thanh Sơn sửng sốt một lúc, hơi áy náy.

Hắn đã đánh giá thấp địa vị của Hàn bá phụ này ở trong lòng Hàn Quỳnh Chi rồi.

Cha mẹ hắn mất sớm, nàng lớn lên trong sự cô đơn, hơn nữa hắn chưa bao giờ cảm nhận được cái gọi là tình thân từ chỗ ca ca và tẩu tẩu, cho nên hắn không khỏi xem nhẹ hai chữ này.

Lý Thanh Sơn đứng dậy, nhớ đến khuôn mặt đau buồn đẫm nước mắt của nàng mà hắn hận không thể lập tức chạy tới Như Ý quận, chạy đến bên cạnh nàng.

Nhưng nhìn lại dáng vẻ của mình thì hắn chỉ đành thở dài một tiếng.

Bây giờ hắn không thể áp chế được yêu khí toàn thân, nghĩ tới đây hắn bỗng quyết định, ánh mắt cũng trở nên kiên định.

Khô Cốt Ma lượn vòng quanh con ếch trâu to lớn kia, hốc mắt lấp lánh ánh lửa, cảm thấy vô cùng hứng thú đối với đống lớn huyết nhục chất lượng này, cuối cùng nó cũng không nhịn được mà biến lớn mấy trượng rồi cắn một cái đầy hũng ác xuống.

“Oa!”Ếch trâu hét thảm một tiếng, nhảy một phát cao tới mấy chục trượng rồi sợ hãi trốn về phương xa.

Khô lâu đang muốn thừa thắng xông lên thì Lý Thanh Sơn lại nắm lấy xương cổ của nó, sau đó nhét thư hồi âm vào trong tay nó.

Hắn ngóng nhìn về phía chân trời, tự nói:“Ta sẽ mau chóng đến, chờ ta!”Trong Huyền Âm tông, U Phi lấy hồn phách đã bắt được ra, mắt điếc tai ngơ đối với tiếng xin tha và quát mắng của đám người Như Ý Hầu, chờ chút nữa họ sẽ tự cam chịu.

Có lẽ đây chính là sự bất hạnh của tu hành giả, nếu phàm nhân chết rồi thì hồn phách sẽ tự quay về trong luân hồi, trái lại gần như là trường sinh bất tử.

Còn tu hành giả nhìn như tuổi thọ lâu dài, nhưng trừ phi chết già, còn nếu bị giết trong lúc chiến đấu thì chưa chắc hồn phách đã có cơ hội luân hồi.

Tu vi của họ càng cao thì cũng có nghĩa là tu vi của tu hành giả giết họ càng cao, gần như hồn phách khó thoát kết cục bị tóm giết, đó chính là cái gọi là thần hồn tan biến, vạn kiếp bất phục.

U Phi lấy làm kinh ngạc, khi phát hiện thiếu mất một cái thì sờ sờ mi tâm, nhớ đến một chiêu cuối cùng kia:“Để hồn phách của hắn chạy trốn rồi sao?”Vì nghĩ toàn bộ tâm tư của U Phi đều đặt ở chỗ Tiểu An, sẽ không để ý tới điểm này nên Hàn An Quốc đã dốc hết toàn lực vào lần cuối kia, tuy không thể thắng U Phi nhưng lại để hồn phách chạy thoát được, tránh khỏi kết cục rơi vào Vạn Quỷ Phiên.

“Nếu hồn phách của hắn còn ở lại thế giới Cửu Châu thì đúng là chuyện phiền phức, chẳng qua ở giới vực bị niêm phong đó thì hồn của hắn chỉ có thể đi tới lục đạo luân hồi, không biết đến cùng hắn đã bị hút vào trong Ngạ Quỷ đạo hay là đang bị Địa Ngục đạo xét xử.

Không, với tư chất và tính tình của hắn thì khả năng cao là bị đưa vào trong Tu La đạo rồi!”Tuy Binh gia có phương pháp liên lạc với Tu La đạo, nhưng Tu La đạo rộng lớn vô biên, tìm ra một Tu La mới xuất hiện là chuyện không thể nào, nên cũng chẳng có gì đáng lo.

Nàng quyết định bắt đầu tra hỏi hồn phách của đám người Như Ý Hầu để lấy được công pháp tu hành của họ, mặc dù nó vô dụng với nàng nhưng có thể cống hiến nó cho Huyền Âm tông và đổi lấy tài nguyên.

Chuyện này cũng là một sự tích lũy không thể thiếu đối với một tông môn.

Ánh mắt trời xuyên qua song cửa sổ, tràn vào trong đại điện âm u.

Hàn Quỳnh Chi đứng bên cửa sổ, đọc hồi âm xong mà khó nén vẻ thất vọng.

Cuối cùng còn chẳng có một thời gian chính xác, chỉ nói sẽ nhanh chóng tới.

“Quỳnh Chi, phải xuất phát rồi.

”Hàn An Quân đi vào đại điện, tang lễ đã hoàn thành, hôm nay là ngày chôn cất.

Hàn Quỳnh Chi hỏi một vấn đề:“Phụ thân, tu hành là việc quan trọng nhất sao?”Hàn An Quân đáp:“Nếu không phải vậy thì sao chúng ta lại được gọi là tu hành giả, đại loạn sắp đến, nếu không có sức mạnh thì chẳng thể bảo toàn được tính mạng của mình, giống như bá phụ của ngươi vậy.

Hắn làm gì sai đâu? Tuy với cương vị là một phụ thân thì ta không thích hắn đối xử với nữ nhi của ta như vậy, nhưng làm “đạo hữu” thì ta không thể không đồng ý với cách làm của hắn.

”Hàn Quỳnh Chi nhẹ nhàng lắc đầu, cay đắng mà nói:“Ta hiểu rõ mà, vì thế nữ tử trong tu hành đạo rất ít, nam nhân thực sự lạnh lùng mà!”

Bình Luận (0)
Comment