Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1086 - Chương 1090:Tự Biết Chừng Mực

Chương 1090:Tự Biết Chừng Mực

Bắc Nguyệt khiến hắn cảm nhận được sự uy hiếp mạnh mẽ, không chỉ có tốc độ tu hành nhanh khiếp người, mà mới ở cảnh giới yêu tướng nhưng lại đánh bại đám yêu soái ở Như Ý quận.

Nếu để tên này tiếp tục luyện hóa thủy mạch rồi thăng cấp yêu soái thành công, chỉ sợ hắn cũng không áp chế nổi tên này, mà điều này cũng liên quan đến việc cạnh tranh vị trí yêu vương Thanh Châu.

“Thân là yêu tộc mà nói ra lời dối trá như vậy thật khiến người ta buồn nôn! Nhìn ta không vừa mắt thì giết đi!”Lý Thanh Sơn vẫn giẫm trên thân yêu soái ếch trâu, chỉ là hai tay nâng lên, năm ngón tay xòe ra.

Mặc Vũ đứng ở trên bầu trời, nhìn chăm chú vào hai mắt Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn cũng đối mặt với hắn không chút khách khí, chỉ thấy từng mảnh lông chim màu đen rơi lả tả từ giữa bầu trời, tạo nên những vệt quỹ tích màu đen.

Lý Thanh Sơn không dám khinh thường, nếu Mặc Vũ này có thể trở thành thái tử yêu tộc Thanh Châu thì hiển nhiên thực lực vượt trên yêu soái rất nhiều.

Nếu nói tên này có năng lực chiến đấu tương tự yêu vương bình thường thì hắn cũng không hề thấy kỳ lạ.

Lý Thanh Sơn sẵn sàng chờ đợi, đợi để phản công bất cứ lúc nào, nhưng những chiếc lông chim kia chẳng bay tới, mà cũng chẳng tấn công hắn, nó cứ bay lơ lửng giữa không trung vậy thôi, tựa như toàn bộ bầu trời đều bị nhiễm đen, tràn ngập cảm giác không may mắn.

Những cây cỏ to lớn chết đi, cắt đứt tất cả sức sống, nhưng vẫn giữ lại vẻ xanh tươi giả tạo, mãi đến vài hôm sau mới hoàn toàn tàn lụi.

Thỏ rừng ẩn náu dưới đất ngủ đông cũng không thể tỉnh lại nữa.

Lý Thanh Sơn chợt cảm nhận được sự ớn lạnh khắc cốt ghi tâm, rõ ràng có thần lực vô tận nhưng trong phút chốc lại có cảm giác thân thể chẳng chống đỡ nổi.

Hắn ầm ầm quỳ gối xuống đất, linh hồn như bị tách ra khỏi cơ thể.

Trái tim đập chậm hơn, hô hấp cũng ngừng lại, đại não không thể suy nghĩ gì.

Đây là mùi vị của tử vong!“Tử Vong Ngưng Thị!”Đây là một trong những thiên phú thần thông của Mặc Vũ, có thể trực tiếp xuyên qua tất cả mọi phòng ngự của đối thủ, trực tiếp dập tắt ngọn lửa sinh mệnh, người bị hắn giết chết đều chẳng có vết thương nào trên thân, xem ra giống như bản thân đột ngột chết đi vậy.

“Vậy mà lại ngu ngốc đối mặt với ta, thế thì ta sẽ giết ngươi ở đây rồi lại về xin lỗi với Vương sau!”Tuy yêu tộc có luật không thể tự giết lẫn nhau, một khi vi phạm thì sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc, nhưng xưa nay quy củ và luật pháp đều chỉ được dùng để ràng buộc kẻ yếu mà thôi.

Bỗng một tiếng hót vang lên, từ nho nhỏ đến cao vút, tuyệt vời đến mức không thể nào dùng lời nói để hình dung.

Cánh Phượng Hoàng giương rộng mười mấy trượng, dưới sự uy hiếp của cái chết, Phượng Hoàng vốn bị Linh Quy trấn áp đến mức uể oải lại bắn ra ngọn lửa sinh mệnh chói mắt.

Lông chim đầy trời đều biến mất, hóa ra chỉ là ảo giác mà thôi.

Mặc Vũ hơi kinh ngạc, hắn chưa gặp một yêu tướng nào có thể giãy giụa dưới Tử Vong Ngưng Thị của hắn, trong cơ thể Bắc Nguyệt ẩn chứa một luồng sức sống mãnh liệt, nó đang sinh sôi liên tục.

“Có điều, ngươi cho rằng như vậy thì trốn tránh được vận mệnh phải chết sao?”Con ngươi màu đen như có chất lỏng lưu chuyển tràn ngập khắp con ngươi, trong nháy mắt, trong viền mắt Mặc Vũ chẳng còn chút lòng trắng nào, khí tức khủng bố quái dị tràn ngập.

Ngọn lửa sinh mệnh cháy hừng hực lập tức mờ đi, tựa như bị một tấm vải đen bịt kín, bị áp chế đến mức lụi tắt.

Lông chim màu đen bồng bềnh đầy trời, không khác gì một màn tuyết dày đặc màu đen.

Đây là cuộc chiến giữa sự sống và cái chết, cuộc chiến giữa Phượng Hoàng và Quạ Đen.

Tuy Phượng Hoàng là chim thần nhưng còn quá non nớt nhỏ yếu, ngược lại không bì được với sức mạnh của Quạ Đen.

“Hai vị dừng tay đi!”Một giọng nói vang lên, thân hình Cố Nhạn Ảnh lóe lên rồi đứng ở giữa Mặc Vũ và Lý Thanh Sơn, ngăn cản tầm mắt của họ và cũng ngăn cản trận chiến của họ.

“Nhạn Ảnh, ngươi tránh ra.

”Mặc Vũ cau mày nói.

Cố Nhạn Ảnh giơ tay lên, một chiếc Mặc Long phù rủ xuống, mặc long quấn quanh Mặc Long phù tựa như đột ngột sống lại, nó mở hai mắt liếc nhìn Lý Thanh Sơn trước.

Lý Thanh Sơn lập tức cảm nhận được uy thế mãnh liệt, đó là uy nghiêm của Vương, sau đó nó lại nhìn về phía Mặc Vũ.

“Tự biết chừng mực.

”Cũng không biết là ai đang nói, thế nhưng lão đại của yêu tộc Thanh Châu đã lên tiếng nói phải có chừng mực, bất kể là Lý Thanh Sơn hay Mặc Vũ thì cũng chỉ có thể ngừng đấu.

“Ngươi sẽ chết thôi!”Khóe miệng Mặc Vũ căng ra phía sau, nở một nụ cười quái dị như vẽ trên mặt nạ, sau đó phát ra tiếng kêu quái dị và sắc bén tự như tiếng quạ đen:“Két!”Yêu khí trong cơ thể hắn giảm mạnh.

Lý Thanh Sơn cảm thấy toàn thân lạnh run, nhưng không cảm thấy có gì không đúng.

Mặc Vũ thấy dáng vẻ Lý Thanh Sơn bình yên vô sự thì nhíu mày lại, y mở rộng y phục màu đen rồi biến mất trong bóng tối vẹn vẹo sắp sụp đổ.

Cố Nhạn Ảnh cất Mặc Long phù đi, chậm rãi xoay người, dùng thần niệm truyền âm tới:“Này, dù sao ta cũng là Bạch Ưng thống lĩnh của Như Ý quận mà, ngươi nên chạy trốn đi.

Bình Luận (0)
Comment