”Hai tay Lý Thanh Sơn trượt đi, nắm lấy hai tay tên kia rồi đạp lên ngực hắn và dồn sức kéo một cái.
Tiếng răng răng của xương gãy vang lên, hai cánh tay cường tráng của lợn rừng tinh suýt chút nữa bị kéo đứt, máu chảy như suối.
Lợn rừng kêu lên thảm thiết rồi rơi xuống phía dưới, nhưng Lý Thanh Sơn lại nhào lên nắm lấy hai chân hắn, đạp một cước vào giữa hai chân hắn rồi dốc sức mà kéo, kéo đứt hai cái chân và cả “thứ kia” của hắn.
Tứ chi lợn rừng đều đứt mà Lý Thanh Sơn vẫn chưa buông tha, đổi từ nắm tay thành vuốt rồi móc bụng dưới hắn, kéo một đống nội tạng máu me đầm đìa đi ra, cuối cùng mới đạp một cước lên đỉnh đầu hắn khiến não hắn phụt ra, sau đó Lý Thanh Sơn mới phi thân lên.
Lực chấn động cũng theo đó mà ra, toàn thân lợn rừng vang lên âm thanh như tiếng pháo nổ.
Mọi chuyện chấm dứt ở đây, xương cốt lợn rừng nát hết, tứ chi đứt rời, nội tàn bị đào rỗng, chỉ còn chừa lại một hơi thở cuối cùng, duy trì được hơi thở nhờ sức sống mạnh mẽ của yêu soái.
“Cút về tu luyện thêm trăm năm nữa cho ta!”Mặc dù là yêu soái nhưng trừ khi có thiên phú thần thông trị liệu khôi phục, nếu không thì việc khôi phục thương thế nghiêm trọng như này cũng không phải chuyện đơn giản.
Lý Thanh Sơn loáng thoáng đoán ra, có ai đó đã thiết kế cái bẫy này cho hắn.
Nếu hắn giết bất cứ yêu soái nào trong đây thì chắc chắn sẽ bị buộc tội tàn sát yêu quái cùng tộc, mà khác máu tanh lòng, hoàn toàn không thể phân biệt rõ ràng được.
Đến lúc đó, Long Vương Mặc Hải không cần ra tay, chỉ cần trục xuất hắn thì e rằng cung chủ Tàng Kiếm cung hay Thanh Châu Mục đều không ngại bớt chút thời gian đến giết con yêu nghiệt là mối uy hiếp này.
Đương nhiên Lý Thanh Sơn sẽ không làm việc này: Ta không giết các ngươi nhưng có thể đánh các ngươi tàn phế, dùng thủ đoạn tàn khốc nhất để các ngươi dùng thân thể nhận thức được kết quả khi đối nghịch với ta.
Cảnh tượng thảm thiết này khiến đám yêu soái đều muốn đánh trống lui quân, nhưng nhớ tới mệnh lệnh của người kia thì lại không dám trốn nữa.
“Mọi người cùng nhau tiến lên, yêu khí của hắn chẳng chống đỡ được bao lâu đâu!”Tiếng nổ dữ dội vang rền, tiếng gào thét như những trận sấm sét chấn động cả ngàn dặm, những tia sáng bắn tung tóe, cuồng phong bao phủ ngập trời, máu tươi văng khắp nơi.
Đúng là yêu khí của Lý Thanh Sơn có hạn, nơi này lại không nằm trong phạm vi thủy vực của hắn, Thủy Thần ấn không thể phát huy tác dụng, sau khi đánh bại sáu tên yêu soái liên tiếp thì gần như hắn đã cạn kiệt yêu khí.
Thế nhưng nhờ có đại địa thần lực mà sức mạnh của hắn sẽ không bị tiêu hao hết, chỉ cần biến hóa nguyên hình, dùng lớp da trâu toàn thân chống đỡ đòn công kích, dùng sức mạnh nguyên thủy nhất để chiến đấu.
Bất kỳ yêu soái nào rơi vào trong tay hắn thì cũng đừng hòng chạy trốn, chỉ có kết cục chia năm xẻ bảy mà thôi.
Máu tươi tuôn ra như mưa to trút xuống, nhuộm đỏ cả dòng sông băng.
Toàn thân Lý Thanh Sơn đẫm máu, mái tóc đỏ tung bay, chiến đấu điên cuồng làm cho sông băng dưới chân tan vỡ.
Trong lúc hốt hoảng, hắn đã nghe thấy tiếng cười điên cuồng xông thẳng lên trời như tiếng hổ gào, khi chợt nhận ra đó là tiếng cười của mình thì tiếng cười càng dữ dội hơn.
“Ha.
ha.
ha.
ha.
ha!”Nói cái gì mà đồng tộc chứ, còn chẳng phải là tranh đấu không ngớt, quan tâm hắn là yêu tộc hay là nhân tộc làm gì, một mình ta chính là một bộ tộc, không làm bạn với bất kỳ người nào, kẻ ngăn cản ở trước mặt ta đều là kẻ địch, ta sẽ dùng đôi tay này xé tan tất cả những kẻ chặn đường ta!Đám yêu quái sợ vỡ mật, chỉ cần tên nào còn di chuyển được là đều chạy tứ phía, chẳng nhớ đến mệnh lệnh của người nào nữa.
Yêu soái ếch trâu hóa thành nguyên hình, hai chân nhảy một cái, đi một bước đã cách xa ngoài trăm dặm.
Một đôi gót sắt từ trên trời giáng xuống, đạp hắn từ trên không trung đạp xuống mặt đất.
Yêu soái ếch trâu liều mạng giãy giụa, vặn vẹo cái đầu phun ra một loạt bọt khí.
Rầm rầm rầm rầm, từng ngọn núi nhỏ nổ tung, để lại một lọt hố trời.
Một tay Lý Thanh Sơn đè đầu hắn vào trong bùn đất, gót sắt thì dần tiến vào trong da hắn.
Một tiếng răng rắc vang lên, cột sống của yêu soái ếch trâu suýt chút nữa bị đạp nát, tám đoạn tứ chi sõng soài trên mặt đất.
“Ngươi biết khi còn bé ta nướng ếch xanh như nào không?”Lý Thanh Sơn hỏi, không chờ hắn trả lời thì móng vuốt khổng lồ đã xuyên thẳng vào miệng rộng của hắn, dốc sức nắm lấy một thứ mềm mại rồi kéo bậy ra.
“Mặc Vũ đại nhân cứu ta!”Lý Thanh Sơn cảm nhận được mối nguy cơ, một cái bóng âm u màu đen ở giữa bầu trời bao phủ lấy hắn.
Lý Thanh Sơn ngoái đầu nhìn lại rồi cười như điên và nói:“Mặc Vũ, cuối cùng cũng không nhịn được mà muốn ra tay rồi sao?”“Bắc Nguyệt, ngươi ngược đãi yêu quái cùng tộc một cách tàn bạo, phải bị tội gì đây?”Mặc Vũ với khuôn mặt đầy khí tức chết chóc thi triển đôi cánh màu đen rồi từ trên trời giáng xuống.
Giờ phút này, sắc mặt thái tử yêu tộc Thanh Châu vừa mạnh mẽ vừa ngạo mạn này càng lộ ra vẻ trắng xám.
Đúng như dự đoán của Lý Thanh Sơn, tất cả những chuyện này đều do Mặc Vũ sắp xếp, nhưng đó không còn là vì tranh giành tình nhân.