Lý Thanh Sơn hít sâu một hơi, quyết định không giấu nữa.
Lúc này đây, hắn không thể nào nói ra những lời lừa gạt được nữa, dù nàng không thể chấp nhận được mà đi rêu rao bí mật này, hắn cũng bằng lòng thản nhiên chấp nhận kết quả này.
Lúc sắp sửa mở miệng nói, một bàn tay đặt lên môi Lý Thanh Sơn, hắn hơi ngẩn ra, chỉ nghe Hàn Quỳnh Chi nói: “Ta có chút sợ hãi.
”Cảm giác nếu nghe bí mật này thì sẽ phá nát không khí an tường tĩnh mịch lúc này, ngăn cách hai người họ.
Lý Thanh Sơn không biết nên làm thế nào cho tốt?Hàn Quỳnh Chi nói: “Ta không nghe nữa, ngươi vẫn luôn không chịu nói với ta thì cũng tự có lý do của ngươi đi! Chờ ngươi cảm thấy đến thời điểm thích hợp thì lại nói với ta sau, được chứ?”Lý Thanh Sơn chần chừ một lát: “Được.
” Tâm trí nàng còn chưa bình tĩnh lại được từ sự bi thương khi mất đi bá phụ, hiện tại lại nhồi nhét tiếp việc này cho nàng, e rằng sẽ vượt quá sự chịu đựng của nàng, ngược lại sẽ bất lợi với việc để nàng chấp nhận.
Mà sau đó vài hôm, Lý Thanh Sơn và Hàn Quỳnh Chi thường xuyên đạp tuyết ngao du giữa rừng núi phụ cận.
Nhưng khác với quá khứ, đại đa số là Lý Thanh Sơn nói, nói về những chuyện xảy ra sau khi hai người chia xa, không muốn ẩn giấu nữa nên không dùng lời nói dối để lấp liếm, trong lời nói liền có thêm nhiều “khoảng trống”.
Phần lớn thời gian, Hàn Quỳnh Chi chỉ yên tĩnh mà nghe, ngẫu nhiên hỏi dò mấy câu, nhưng không hề truy hỏi, dường như sợ hãi chọc vỡ một quả bong bóng tươi đẹp vậy, làm trong lòng Lý Thanh Sơn lại càng xót thương.
Còn vào những lúc khác, Lý Thanh Sơn sẽ thường diễn võ tỷ thí với Hàn gia đệ tử ở một mảnh đất trống ngoài lăng viên.
Túc trực bên linh cữu cũng không phải ủ rũ ở trong nhà than ngắn thở dài, trước giờ Binh gia cũng không quá coi trọng những lễ nghĩa này, cho nên cũng không quá để ý đến sự “thất lễ” của Lý Thanh Sơn, khiêm tốn đi thỉnh giáo hắn.
Hoặc là vây thành một vòng, nghe một chút trải nghiệm thực chiến của hắn trong chiến loạn.
Sức chiến đấu mà Lý Thanh Sơn thể hiện ra thật sự rất cường đại, trong lúc chiến đấu hắn lại không hề sử dụng sức mạnh mang tính áp đảo, vào lúc tốc độ, sức mạnh, linh khí của hai bên không khác nhau là bao, hắn lại có thể nhẹ nhàng chiến thắng làm đám đệ tử Hàn gia này cực kỳ không phục, lại không thể không bội phục, Binh gia rất là tôn sùng cường giả.
Mà trên thực tế, theo việc không ngừng giao thủ, sức mạnh mà Lý Thanh Sơn sử dụng càng lúc càng ít, những hành động này của hắn đương nhiên không chỉ đơn giản là để có được sự công nhận của đệ tử Hàn gia như vậy.
Đoạn thời gian này sức mạnh của hắn tăng trưởng quá nhanh, đang cần một chút thời gian để lắng đọng lại.
Cô đọng những thu hoạch của trận đại chiến sinh tử kia lại.
Lúc đầu hắn vẫn chỉ dùng sức mạnh của người tu hành để chiến đấu, về sau không ngừng đè nén, chỉ sử dụng sức mạnh của Trúc Cơ sơ kỳ, mà thể phách cường đại do yêu ma mang tới thì hoàn toàn từ bỏ, chính là để mài giũa kỹ xảo chiến đấu.
Tuy xét về mặt sức mạnh thì nhạc phụ Hàn An Quân kém xa hắn, nhưng xuất thân từ thế gia có nội tình thâm hậu như Hàn gia, có rất nhiều kỹ xảo chiến đấu và lý niệm cũng làm cho Lý Thanh Sơn có được khá nhiều lợi ích.
Túc trực bên linh cữu ngày thứ một trăm, qua hôm nay là có thể bỏ đồ tang, trở về cuộc sống thường ngày.
Bùm một tiếng, Hàn Thiết Y bay ra xa, trượt trên mặt đất hơn mười trượng rồi mới ngừng lại, làm hoa tuyết bắn lên tung tóe, ngửa đầu lên chỉ thấy Lý Thanh Sơn cười rồi vươn tay ra, hắn nắm lấy cái tay đó rồi đứng dậy, không thể không thừa nhận, đối phương đã bỏ xa mình trên con đường tu hành.
Không có sự ủng hộ của gia tộc, không có sư phụ dạy bảo, thậm chí không có truyền thừa tử tế, chủ tu là Đại Hải Vô Lượng công còn không hoàn chỉnh, còn gia nhập tiểu thuyết gia.
Trên đời thật sự có kỳ tài thiên phú, hắn có thể làm bạn với yêu nghiệt như Tiểu An, thân nhau như thế, xem ra không phải không có lý do.
“Thanh Sơn, ra tay nhẹ quá.
” Hàn Quỳnh Chi từ xa la lên, làm Hàn gia tử đệ vui cười huyên náo cả một khoảng trời: “Hàn tỷ tỷ thật nhẫn tâm!” “Cuối cùng đệ đệ ruột thì cũng không so được với nam nhân của mình nha.
”Rốt cuộc, ai cũng không thể vĩnh viễn đắm chìm trong bi thương, đây cũng không phải là tinh thần mà Binh gia đề xướng.
Không thì trong chiến tranh thật sự, một khi mất đi đồng bào là lòng đau như cắt, không thể tiếp tục tác chiến, vậy thì còn gì là đệ tử Binh gia nữa.
Hàn Thiết Y vẫn bất di bất dịch, hỏi: “Ngươi đã sắp đột phá Trúc Cơ hậu kỳ rồi đi!”“Cũng sắp rồi.
”Giống như Linh Quy ngũ trọng, thứ còn thiếu là một thời cơ, một loại minh ngộ.
Nhưng tu hành cả đoạn thời gian này, Lý Thanh Sơn đã ân ẩn cảm giác được Đại Hải Vô Lượng công lại sắp đột phá rồi.
Chẳng qua Linh Quy Trấn Hải quyết vẫn không có động tĩnh gì như cũ.
Dù sao độ khó dễ của hai thứ đó cũng hoàn toàn không ở cùng một cấp độ, mức ảnh hưởng đến sự đề cao sức mạnh của Lý Thanh Sơn cũng khác nhau một trời một vực.
“Thật nhanh!” Hàn Thiết Y cũng không khỏi thổn thức, Lý Thanh Sơn nói sắp rồi thì thật sự là sắp rồi.