“Ngươi?”Thanh niên mặc đồ đen sửng sốt.
“Sao nào, không dám ư?”Lời Lý Thanh Sơn còn chưa dứt thì thanh niên mặc đồ đen đã vỗ một chưởng đến, một tiếng “rầm” vang lê, Lý Thanh Sơn mặc cho một chưởng kia in dấu lên ngực mình:“Đòn tấn công mềm yếu không có sức thế này mà cũng được coi là con cháu Hàn gia ư.
”Thanh niên mặc đồ đen giận dữ, không nương tay nữa, lập tức sử dụng chiến kỹ, thế tiến công như mưa gió bão giật.
Kình khí bay bay, quấn lấy ngàn vạn bông tuyết, khiến chúng cuồn cuộn trong không trung.
“Thanh Sơn!”Hàn Quỳnh Chi thét lên một tiếng đầy sợ hãi, rồi lại bị Hàn An Quân ngăn cản:“Hắn tự biết chừng mực.
”“Đánh đủ chưa? Thật là vô dụng, bằng không tất cả các ngươi cùng lên đi!”Lý Thanh Sơn sừng sững hệt như đá ngầm trong biển, sau khi chịu đựng vô số vết thương thảm thiết, đòn công kích của một tu sĩ Trúc Cơ thật sự chỉ như gãi ngứa mà thôi.
Nghe thấy lời ấy, những con cháu khác của Hàn gia cũng không kiềm chế được mà tham gia vào, thi triển thế tiến công.
Lý Thanh Sơn cũng bắt đầu đánh trả, sau khi trải qua những trận chiến kia, giờ quay lại chiến đấu với thân phận và sức mạnh của một tu sĩ Trúc Cơ, đầu tiên hắn thấy hơi bỡ ngỡ và khó chịu, nhưng chẳng mấy chốc lại trở nên thành thạo và điêu luyện, khiến hai bộ chiến kỹ công pháp Đại Hải Vô Lượng Công và Bác Thương Hải hỗ trợ lẫn nhau, phát huy đến mức cao nhất.
Trời vừa sáng, ánh mắt trời chiếu lên tuyết óng ánh, đám con cháu Hàn gia đều nằm vật xuống đất mà thở hồng hộc.
Lý Thanh Sơn ngồi ở trên tuyết, dáng vẻ hơi uể oải.
Sự uể oải này cũng không phải là giả vờ, sau khi trải qua mấy tháng vừa chiến đấu vừa luyện hóa, tâm trí hắn thực sự vô cùng mệt mỏi, cuối cùng hắn cũng chống đỡ đến lúc gặp được nàng, nên thả lỏng không che giấu gì cả.
Lúc này hắn chợt chống đầu gối đứng dậy.
Hàn An Quân tiến lên gật nhẹ đầu với Lý Thanh Sơn, đám con cháu Hàn gia cũng không phải thật sự có mối thù hận lớn với Lý Thanh Sơn, chỉ là tâm trạng bị kìm nén quá lâu, cần một trận chiến như vậy để trút hết mà thôi.
Mà Lý Thanh Sơn lại cho họ chiến đấu một trận, dùng cách của mình để hóa giải sự bất mãn này, cũng chứng minh sức mạnh của mình.
Hắn cũng không để ý đến ánh mắt của người Hàn gia, chỉ là không muốn Hàn Quỳnh Chi vì hắn mà phải chịu sự chất vấn của quá nhiều người trong tộc, dù sao đó cũng là thân nhân của nàng.
Trong Ngạ Quỷ đạo u ám mịt mờ với sương mù mây đen, không biết Hàn An Quốc cầm xương sườn của con vật gì trong tay làm đao, trên mặt không có chút mờ mịt nào, vẫn kiên định như lúc ban đầu, giơ tay lên chém đầu của một con thi thú.
Đúng vào lúc này, một vòng xoáy xuất hiện trong hư không, nó biến lớn không ngừng, không khác gì một cánh cửa, sau đó có một giọng nói truyền tới:“Chiến sĩ chân chính à, hồn phách của ngươi không nên lưu lạc ở mảnh đất tử vong này, đến đây đi, những trận chiến kịch liệt vô tận đang đợi ngươi!”Mắt Hàn An Quốc lóe lên tia sáng, đi vào trong vòng xoáy màu máu kia mà chẳng thèm quay đầu lại.
Nơi đó là miền đất hứa của tất cả chiến sĩ, Tu La đạo!“Thanh Sơn, ngươi đã thay đổi nhiều rồi.
”Trong gian phòng mờ tối, tay của Hàn Quỳnh Chi xoa qua khuôn mặt của Lý Thanh Sơn.
Bất tri bất giác, thiếu niên ngông nghênh năm nào giờ đã hoàn toàn biến thành nam nhân, góc cạnh trên mặt tựa như càng rõ rệt hơn, ánh mắt kiên định như sắt.
Chính như phụ thân đã nói, nàng không thấy rõ được thứ ẩn chứa trong đó, rốt cục thì hắn là vì cái gì mà kiên định, giống như một câu đố vậy.
Nàng có một loại trực giác, trong thời gian xa cách mấy năm này, những thứ mà hắn trải qua còn nhiều hơn những thứ mà nàng biết hay có thể tưởng tượng ra được, cho đến nỗi có một cảm giác lạ lẫm.
Giống như một bức tượng, tuy bên ngoài trông có vẻ như không có gì khác biệt, nhưng chỉ có dùng tay sờ nắn kỹ càng thì mới có thể cảm nhận được chất liệu dùng để đúc nên đã khác hoàn toàn rồi, đến nỗi mỗi một chi tiết đều trở nên khác biệt.
Lý Thanh Sơn nắm chặt tay của nàng, ôn nhu nói: “Ngươi cũng vậy, gầy hơn nhiều rồi.
” Cũng trưởng thành lên nhiều rồi.
Hàn Quỳnh Chi “Ừ” một tiếng, nhu nhược dựa vào trong lòng hắn, Lý Thanh Sơn ôm chặt lấy nàng, trong lòng lặng lẽ nói: Quỳnh Chi, ta đã trở nên rất mạnh rồi, có thể bảo vệ ngươi.
Con đường lên trời này có lẽ nhất định phải từ bỏ rất nhiều, nhưng hắn không nguyện từ bỏ người trong lòng này, nhớ lại một câu nói trong phim ở tiền thế “Ai nói đưa lão bà theo thì không thể hành tẩu giang hồ?”Cả gian phòng chìm vào tĩnh mịch, tuyết lớn rơi vù vù ngoài cửa sổ.
Một đêm này, hai người chỉ nằm ôm nhau, lặng lẽ nghe tiếng tuyết rơi.
Trong lòng Lý Thanh Sơn không có một tia dục niệm nào, chỉ cảm thấy vô cùng yên ả.
Vào một khắc này, Bắc Nguyệt hiếu chiến thích giết chóc kia dường như đã rời xa hắn.
Trái tim con người đã lâu không thấy lại quay về trong lồng ngực, tản ra một dòng chảy ấm áp.
Cho tới khi trời sắp sáng, Hàn Quỳnh Chi do dự rồi khẽ tiếng nói: “Thanh Sơn, có phải ngươi có việc gì đó giấu giếm ta hay không?”Lý Thanh Sơn đỡ lấy bả vai của nàng, tách hai người ra một chút, nhìn vào mắt nàng, khẽ gật đầu: “Ừ!”Dưới cái nhìn chăm chú kia, Hàn Quỳnh Chi có cảm giác hơi ngạt thở, ân ẩn lại cảm thấy sợ hãi.