Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1092 - Chương 1096: Đến Lúc

Chương 1096: Đến Lúc

Hàn An Quân nghe được thì cũng không khỏi đánh giá kỹ lưỡng Lý Thanh Sơn, tu sĩ Kim Đan ba mươi tuổi, ở cả Cửu Châu cũng đều ít thấy, đến lúc đó nhất định sẽ nổi danh thiên hạ!Lúc mới gặp, đã biết hắn không phải loại người xoàng xĩnh, lại cũng không hề nghĩ tới có một ngày hắn lại có thể nói ra hai chữ “Kim Đan” dễ dàng như thế, đó là mục tiêu mà chính mình cũng không thể đạt được.

Nếu như lo nghĩ cho Hàn gia thì có một người con rể như thế này thật là may mắn trời cho.

Sau khi Hàn An Quốc chiến tử, trọng nhiệm của tộc trưởng đã rơi vào người Hàn An Quân, cảm nhận được áp lực trầm trọng trước nay chưa từng có.

Nếu không phải Như Ý quận có một đám tu sĩ Kim Đan chiến tử, vị trí Như Ý hầu và đại tướng quân chưa quyết thì những tài nguyên mà Hàn gia chiếm cứ sớm đã bị phân chia rồi.

Một gia tộc chỉ có tu sĩ Trúc Cơ chỉ là tiểu gia tộc, nhưng một nhân vật có thiên phú kỳ tài sẽ có thể thay đổi tất cả.

Nếu Lý Thanh Sơn có thể mượn dùng phần tài năng này để đánh bại một Kim Đan cường đại thì Hàn gia sẽ có thể bình yên vượt qua cơn sóng gió này, nói không chừng không những không có tổn thất, mà còn có thể có thu hoạch.

Tuyết lớn rất nhanh lại bắt đầu lan ra trong tiếng gió vù vù, trăm ngày đã hết, con cháu Hàn gia bỏ đồ tang ra trước lăng mộ.

Lý Thanh Sơn vỗ vỗ bả vai Hàn Quỳnh Chi, Hàn Quỳnh Chi quay đầu lại cười, vành mắt đỏ ửng, khẽ tựa vào vai hắn.

Chính vào lúc này, trong lòng nàng khẽ động, bỗng nhiên quay đầu.

Trong gió tuyết khắp trời, một thân ảnh đi tới, bước đi nhẹ nhàng như lăng hư ngự không, tay áo và mái tóc tung bay, còn chưa thấy rõ người đến là ai đã có một loại cảm giác là tuyệt thế giai nhân đang lả lướt đi tới.

Nàng híp mắt, nhãn thần xuyên qua gió tuyết, bỗng loé lên sự kinh diễm.

Dung nhan đó còn xinh đẹp hơn nàng tưởng tượng, cái gọi là khuynh quốc tuyệt sắc chẳng qua cũng chỉ như thế, không, không chỉ là dung nhan.

Người tới mặc một bộ đồ bình thường, dùng dây lụa xanh quấn quanh eo, thân thể mảnh khảnh thon dài, mái tóc đen dài tới đầu gối đang tung bay trong gió.

Một đôi chân trần đạp lên nền tuyết óng ánh, kiên định cất bước đi lên, dù là núi thây biển máu, cũng không thể làm bước đi này dao động.

Tròng mắt như đầm sâu tĩnh lặng, trống rỗng nhìn về phía trước, lại tựa như thu hết mọi thứ trên thế gian vào đáy mắt.

So với việc đơn thuần xưng hô là mỹ nhân giai nhân, trên thân nàng càng có một loại phong thái không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, thậm chí làm cho người ta bỏ qua giới tính của nàng.

Nàng là ai? Nàng tới làm gì?“Tiểu An, ngươi tới rồi.

” Lý Thanh Sơn quay đầu cười nói, trong mắt cũng loé lên một tia kinh ngạc.

Tiểu An vốn hoàn toàn không có khái niệm gì về ăn mặc, chỉ là một lớp vải che thân mà thôi.

Mà nàng lúc này, tuy chỉ ăn mặc vô cùng đơn giản, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác đây chính là cách ăn mặc tốt nhất, tản ra mỹ cảm kỳ diệu chưa từng có.

Xem ra là hậu di chứng sau khi phục hồi ký ức rồi, chẳng qua ai mà không có một trái tim yêu cái đẹp, đây cũng không phải là việc xấu.

“Tiểu An!”Hàn Quỳnh Chi thất thanh nói, sao có thể liên hệ người trước mắt này với đứa bé chân chất kia cơ chứ, tuy hắn có nói qua sự thay đổi của Tiểu An nhưng mà vẫn vượt qua sức tưởng tượng của nàng.

Mà con cháu Hàn gia ở cách đó không xa thì càng nhìn chằm không dứt ra nổi.

Tiểu An đến bên cạnh Lý Thanh Sơn, lặng lẽ nắm lấy tay Lý Thanh Sơn, tuy trên mặt vẫn không có chút biểu tình nào, nhưng ánh mắt trống rỗng đã trở nên linh động hơn, như biểu đạt được cả thiên ngôn vạn ngữ.

Hàn Quỳnh Chi cảm thấy bản thân bị coi thường, sau đó phát hiện nàng ta không chỉ không nhìn mình, mà là tất cả mọi người, thậm chí cả thiên địa, chỉ có hắn tồn tại.

“Được rồi, nên đi rồi.

”Lý Thanh Sơn tựa như đọc hiểu được ý nghĩ của nàng, cười mà gật gật đầu, xoa đầu của nàng rất tự nhiên, nàng khẽ cúi đầu xuống, trên môi khẽ nở một nụ cười, băng tuyết khắp trời đều tan ra.

“Các ngươi muốn đi đâu?” Hàn Quỳnh Chi hỏi, nói ra để phá vỡ cảm giác bị cách ly này.

“Ồ, ta đã nói với ngươi rồi đó, Tịch Quang thiền sư không phải đã cố ý đến một lần à?” Lý Thanh Sơn giải thích, Tiểu An tu Chu Nhan Bạch Cốt đạo đã đến một bình cảnh, đi Thiên Long thiền viện là một thời cơ tuyệt hảo, cũng là hoàn thành lời hứa với Kim Thiền.

“Bây giờ đi luôn à!?”Hàn Quỳnh Chi kinh ngạc hỏi, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, đệ tử tông môn Phật gia như Thiên Long thiền viện hiển nhiên là không thể có ý niệm tình ái, không thì nàng thật không biết nên làm thế nào mới tốt.

“Ừ, yên tâm, ta sẽ cố gắng về nhanh thôi.

”Lý Thanh Sơn ôm lấy Hàn Quỳnh Chi, lại nói vài lời tạm biệt, thấy dáng vẻ lưu luyến không rời của nàng , trong lòng khẽ động, cất giọng nói với Hàn An Quân: “Hàn tướng quân, chờ Quỳnh Chi thủ hiếu ba năm xong, ta sẽ lại tới Hàn gia cầu hôn, hoàn thành hôn ước của chúng ta.

”Hàn An Quân tự nhiên không nói gì, bây giờ đã không giống ngày xưa, bất kể là từ góc độ nào thì hắn cũng không thể cự tuyệt nữa.

“Thanh Sơn!” Hàn Quỳnh Chi lập tức rưng rưng nước mắt, nàng xoay đầu dùng tay khẽ lau đi, cười nói:“Được, ngươi đi nhanh về nhanh, trên đường nhớ cẩn thận.

”Lý Thanh Sơn vẫy tay, dưới chân có mây mù nổi lên, cùng Tiểu An biến mất trong gió tuyết.

Bình Luận (0)
Comment