Trước khi tới Thiên Long thiền viện, Lý Thanh Sơn lại còn phải đi gặp một người, đó chính là Cố Nhạn Ảnh.
Đến cùng thì hắn vẫn còn có chức vụ là Xích Ưng thống lĩnh, bình thường lười nhác trốn việc còn được, nhưng không có sự đồng ý của vị thượng cấp này thì không thể tự ý rời vị trí được.
Hơn nữa hắn còn có một việc muốn nhờ nàng giúp đỡ.
Mây trắng đáp xuống bên ngoài Như Ý quận, trước một ngọn núi lớn cao vút hiểm trở.
Bậc thang thẳng tắp kéo dài lên trên, Lý Thanh Sơn ngửa đầu nhìn lên, ở đỉnh núi có ngân ưng giương cánh, như đang tranh đấu với gió tuyết.
Lý Thanh Sơn để Tiểu An chờ ở bên dưới, còn tự mình đi lên núi, vừa chạm vào pháp trận đã nghe một tiếng quát: “Người tới là ai!”Bậc thang trước mặt hiện ra một luồng sáng vặn vẹo, một cái nam tử áo trắng từ trên không trung đi ra.
Lý Thanh Sơn chắp tay nói: “Xích Ưng thống lĩnh Lý Thanh Sơn của Thanh Hà phủ, đến bái kiến Cố thống lĩnh!”“Ngươi chính là Lý Thanh Sơn, Cố thống lĩnh có giao phó, nếu ngươi tới, tự đi Thính Phong Thủy Tạ tìm nàng.
”Bạch Lang vệ canh núi kia hiếu kỳ mà đánh giá Lý Thanh Sơn, Thính Phong Thủy Tạ là nơi tu hành của Cố thống lĩnh, ngày thường rất ít tiếp đãi ngoại khách, sao lại ưu ái Lý Thanh Sơn này như thế.
“Thính Phong Thủy Tạ?”.
Gió tuyết khắp trời tan biến ngay trước mắt, bầu trời trong xanh như ngọc.
Trên sóng hồ dập dờn, lá sen xanh ngát liên miên vô tận, từng đóa hoa sen trắng ngần nở giữa những bụi lá xanh.
Gió mát thổi qua, lá sen liên miên dập dờn, đưa tới từng trận hương hoa, giống như là thời tiết giữa mùa hè.
Linh khí và hương hoa nồng đậm dung hoà với gió mát, không chỉ mạnh hơn Bách Gia kinh viện của Thanh Hà phủ cả mười lần.
Hít sâu một hơi, có cảm giác tâm trí thư thái vô cùng.
Hơn nữa nhìn từ bên ngoài thì cái hồ này nhiều nhất chỉ có thể tính là một cái hồ nhỏ.
Nhưng khi bước vào pháp trận, lại phát hiện bờ hồ này cực lớn, gần như không nhỏ hơn Hồ Nguyệt Đình, nhìn không thấy bến bờ, thật có thể nói là “Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích”.
Lá sen hoa sen không hợp thời tiết, không hợp lẽ thường liên miên nở rộ, có một cảm giác xán lạn vượt qua mong đợi.
“Pháp trận bao trùm nơi này rất không tầm thường, thế mà lại có thể vặn cong không gian, chỉ sợ là 'Vương' ra tay, cũng không thể dễ dàng công phá.
”Lý Thanh Sơn âm thầm suy nghĩ, bay vút qua mặt hồ, nghe thấy một trận tiếng chuông vui tai, liền bay về phía đó, rất nhanh thấy lá sen hoa sen đang bao lấy một toà thủy tạ tinh tế, dưới hiên treo từng chuỗi phong linh.
So với cái hồ rộng lớn này thì toà thuỷ tạ này lại nhỏ một cách bất ngờ.
Cố Nhạn Ảnh từ bên trong đi ra, tóc dài buông xoã đến eo khẽ bay theo gió mát, nụ cười cũng ẩn hiện trên mặt, thiếu đi mấy phần oai hùng, lại có một cảm giác thoải mái như ở nhà ngoài dự tính.
Trên ban công hướng ra hồ có bày một cái bàn và mấy cái ghế mây.
Lý Thanh Sơn cũng không khách khí, tự kéo một cái ghế dựa rồi ngồi xuống, Cố Nhạn Ảnh cầm chén trà lên, tự tay rót một chén đẩy đến trước mặt của hắn.
Lý Thanh Sơn nhìn vào chén trà trước mắt, đùa giỡn mà hỏi: “Nếu Lý Thanh Sơn chỉ là Lý Thanh Sơn, có thể có được đãi ngộ như thế này không?”“Lý Thanh Sơn có lúc nào không phải Lý Thanh Sơn, chỉ là một chén trà mà thôi.
” Cố Nhạn Ảnh cười nói, ngồi xuống đối diện hắn.
Lý Thanh Sơn không khỏi nhớ lại, ngày xưa ở ngoài Khánh Dương thành, nàng cũng mời hắn uống qua một chén.
Lúc đó hắn còn chưa thể lý giải được khoảng cách giữa hai người họ có bao xa.
So sánh ra, thái độ của nàng không hề thay đổi về bản chất.
Với nàng mà nói, đó chẳng qua cũng chỉ là một chén rượu mà thôi!Đối phương vẫn thong dong như cũ, ngược lại tâm tư của bản thân lại quá bất ổn, một hơi cạn sạch chén trà, nói vào chuyện chính: “Lần này tới là để xin thống lĩnh nghỉ phép, tiện đưa Tiểu An đi Thiên Long thiền viện.
”“Không có vấn đề gì cả.
”“Còn có một việc muốn xin thống lĩnh giúp đỡ? Viên Nguyên Linh đan này, xin thống lĩnh thay ta chuyển cho Hàn An Quân Hàn tướng quân.
”Lý Thanh Sơn trù tính trong lòng, Hàn An Quân là Trúc Cơ hậu kỳ, nếu có được một viên Nguyên Linh đan thì có thể tăng thêm không ít cơ hội đạt đến cảnh giới Kim Đan, cũng coi như bù đắp một chút sự áy náy lúc trước không thể cứu viện Hàn An Quốc.
Chẳng qua lai lịch của viên Nguyên Linh đan này hắn căn bản không thể giải thích được, độ trân quý của nó không phải là thứ mà Chân Linh đan có thể so sánh được.
Cố Nhạn Ảnh nói: “Việc nhỏ mà thôi, chẳng qua vẫn là do ngươi cho hắn đi! Cứ nói đây là ta tặng cho ngươi, phần lễ này coi như không nhẹ rồi, đừng nói là gả con gái, bán con gái cũng được nữa là.
”Vấn đề làm Lý Thanh Sơn đau đầu nhất chính là lai lịch của Nguyên Linh đan, giờ đã được giải quyết, hắn đương nhiên cũng nguyện ý có được phần nhân tình này, tương lai lúc thừa nhận tất cả với Hàn Quỳnh Chi hẳn có thể cộng thêm vài điểm!Cố Nhạn Ảnh nói: “Về sau nếu như có phiền phức đều có thể tới tìm ta, thân phận của ta vẫn có thể có chút tác dụng đó.
”“Chuyện này.
” Lý Thanh Sơn nhướng mày, đây thật sự là “ưu ái”.
“Thật ra ta cũng sẽ có chút việc muốn nhờ ngươi giúp đỡ, ha ha, đãi ngộ này, Lý Thanh Sơn đại khái là không có được đâu.
” Cố Nhạn Ảnh đứng dậy bước đi, quay đầu lại nói.
“Thống lĩnh cứ việc nói là được rồi.
”