Trong thiên hạ quả nhiên không có bữa trưa miễn phí, nhưng Lý Thanh Sơn lại càng ưa thích sự bình đẳng cùng có lợi này.
Cố Nhạn Ảnh nghiêm nghị nói: “Chẳng qua trước đó, có vài lời vẫn nên nói rõ ràng là tốt nhất.
”Leng keng leng keng!Một cơn gió mát thổi qua, chuông gió lay động, lá sen phập phồng.
Lý Thanh Sơn chưa từng thấy Cố Nhạn Ảnh lộ ra vẻ mặt như vậy, đương nhiên, họ cũng chưa từng thấy qua bao nhiêu lần, tò mò rốt cuộc là lời gì khiến nàng phải trịnh trọng như thế.
Cố Nhạn Ảnh đi tới sân thượng bên cạnh, đứng chắp tay: “Ngày xưa ở núi Đồng Đỉnh, từng có người nói với ta mấy lời, khi đó ta không trả lời, vì người kia cũng không đặc biệt để ý đến đáp án của ta, nhưng mà bâu giờ, ta cảm thấy lúc đó vẫn nên trả lời một câu rõ ràng là tốt rồi.
”Núi Đồng Đỉnh! Lý Thanh Sơn nhớ lại, hắn từng ở đó, tỏ tình với Cố Nhạn Ảnh trước mặt vô số người.
Khi đó, thực lực giữa họ còn chênh lệch quá lớn, nhưng đến bây giờ, khoảng cách giữa họ, trước nay chưa từng gần kề như vậy, dù còn có chênh lệch, cũng không phải không thể vượt qua.
Thậm chí Lý Thanh Sơn tự tin, cuối cùng hắn có thể vượt qua nàng, trở nên mạnh hơn nàng.
Vì vậy, bây giờ câu trả lời của nàng sẽ là gì đây?Lý Thanh Sơn không nhịn được có chút chờ mong, lại nhìn hoàn cảnh bốn phía xung quanh, hắn luôn có một cảm giác tiếp cận đến với thành công vô hạn.
Cố Nhạn Ảnh khẽ cúi người: “Cảm ơn tình cảm của ngươi, đáng tiếc ta không thể tiếp nhận.
”Thì ra nàng cố ý gọi hắn tới, chính là muốn phát cho hắn một tấm thẻ người tốt.
Lý Thanh Sơn nhếch miệng, cảm thấy dở khóc dở cười.
Mặc dù hắn đã mơ hồ đoán được kết quả này, vẫn thấy có chút thất vọng, nói: “Không sao, là do ta vẫn còn quá yếu!”“Yếu đến mức chỉ dựa vào cảnh giới thiên kiếp một lần, đã có thể chiến đấu với Thi Vương, cơ duyên của ngươi rất sâu, ở trên ta, tốc độ trưởng thành càng kinh người, tin rằng thực lực của ngươi trong tương lai, chắc chắn sẽ vượt qua ta, chỉ là…”Cố Nhạn Ảnh nói cực kỳ thành khẩn, tuyệt đối không có ý qua loa, lời nói dừng lại, dùng ngón trỏ chấm nước trà, viết bốn chữ xuống bàn.
“Thái thượng vong tình.
” Lý Thanh Sơn lẩm bẩm nói.
Cố Nhạn Ảnh nói: “Cứu giúp trong lúc hoạn nạn, không quên tình nghĩa giang hồ.
Hôm nay giúp đỡ lẫn nhau, sau này bất luận là ai bỏ ai lại phía sau, đều không cần nhớ quá kỹ, ngay cả sinh ly tử biệt, cũng có thể nở một nụ cười mà bỏ qua.
”“Có đạo lý!” Lý Thanh Sơn gật gật đầu, thì ra không phải vô tình, mà là vong tình.
“Không phải là vấn đề có đạo lý hay không có đạo lý, nếu ngươi không chịu tiếp nhận, tất cả sẽ không thể nói đến.
Giữa hai người có hảo cảm với nhận thức nhau, hợp tác càng thêm thuận tiện, nhưng nếu trộn lẫn quá nhiều tình cảm, ngược lại rất bất lợi, ta sẽ không có cách nào có thể hợp tác với ngươi.
”Đôi mắt Cố Nhạn Ảnh như chim ưng, nhìn thẳng Lý Thanh Sơn.
Nhất thời Lý Thanh Sơn không biết nên nói cái gì cho phải, nữ nhân này, rõ ràng có việc muốn nhờ hắn hỗ trợ, dù không muốn đồng ý, cũng không đi vạch trần, tự nhiên có thể lợi dụng phần hảo cảm này của hắn.
Nhưng hết lần này tới lần khác, nàng lại khăng khăng muốn đem hai người phân chia rõ ràng, không tồn tại một tia mập mờ ái muội.
Thậm chí nếu hắn không chịu bỏ ý niệm ở phương diện kia, liền dứt khoát không hợp tác nữa.
Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy bi ai thay Hoa Thừa Tán, phần si tình không hối hận kia của hắn, có lẽ có thể khiến bất kỳ nữ tử nào trên thế gian này thấy rung động, nhưng với nàng lại không hề có tác dụng.
“Tuy ngươi có cơ duyên với truyền thừa, nhưng căn cơ quá nông, ví dụ như rất nhiều tài nguyên dưới lòng đất, từ đầu đến cuối ngươi rất khó đem nguồn tài nguyên đó chuyển hóa thành thực lực bản thân.
Lại ví dụ như vấn đề thân phận của ngươi, có khả năng bị tiết lộ bất cứ lúc nào, vốn dĩ không thể gạt được người có ý tìm hiểu, tin rằng ta có thể giúp đỡ ngươi rất nhiều chuyện.
”Cố Nhạn Ảnh thấy Lý Thanh Sơn không nói gì, còn tưởng rằng hắn vẫn đang do dự, liền tăng thêm chút lợi thế, nghiêm túc khuyên bảo hắn buông bỏ tình cảm không cần thiết, theo đuổi con đường tu hành.
“Ta đồng ý, nhưng không phải vì những chỗ tốt như lời ngươi nói.
Nếu người khác đối với ta vô tình, ta cũng không phải loại người dây dưa không rõ ràng.
Rất nhanh ta sẽ là một người có gia đình, ngươi không cần đánh giá quá cao mị lực của mình.
”“Được, không hổ là nam nhân ta thưởng thức.
”Cố Nhạn Ảnh lộ ra nụ tươi cười, nhanh chóng đổi trà thành rượu, rót đầy, cùng Lý Thanh Sơn cụng một chén, uống một hơi cạn sạch.
Lý Thanh Sơn nói: “Bây giờ ngươi có thể nói rồi đấy, rốt cuộc có chuyện gì muốn ta giúp đỡ.
”“Hiện tại thời cơ chưa tới, đến lúc đó ngươi sẽ tự biết được.
Ta cảm thấy chỉ cần cho ngươi một chút thời gian, ngươi liền có thể trở nên mạnh mẽ hơn, đến lúc đó tỷ lệ thành công cũng lớn hơn.
”“Nếu ngươi giúp làm một đống chuyện nhỏ, đến lúc đó lại để cho ta liều mạng, ta chẳng phải rất khó từ chối sao.
”“Hẳn là sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, nếu tồn tại nguy hiểm, ta cũng sẽ nói rõ, ngươi có thể cự tuyệt, cũng không cần cảm thấy ngượng ngùng, vì ta cũng không phải cầu được ước thấy.
Nếu bị ân tình kìm hãm, làm ra hành động trái lương tâm, vậy e rằng cũng không thể trách được người khác.
”“Được rồi!”