Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1095 - Chương 1099: Đến Nơi

Chương 1099: Đến Nơi

Lý Thanh Sơn không bị tổn hại gì, ngược lại còn có thêm một viện trợ mạnh mẽ.

Phương thức hợp tác là nàng ra tay trước rồi thu tiền sau, nếu cảm thấy không đáng, thậm chí có thể từ chối trả tiền, không có chút bất mãn nào, chẳng qua nàng nhìn hắn không phải nhìn một nam nhân, luôn cảm thấy có chút khó chịu mà thôi.

Hai người đứng sóng vai, nhìn lá sen trải dài vô tận.

Cố Nhạn Ảnh bỗng nhiên nói: “Ta sẽ không chung tình với bất cứ kẻ nào, nếu điều này có thể làm cho ngươi vui vẻ thêm một chút.

”“Vui vẻ hơn nhiều.

”Lý Thanh Sơn liếc nhìn nàng.

Cố Nhạn Ảnh cười nói: “Vậy là tốt rồi.

Ài, thân là nữ tu đến cuối cùng cũng không thể so với nam tử, tình kiếp nặng nhất, vô cùng dễ dàng tổn thương tới đạo hạnh, ta cũng chưa thấy mình có thể vượt qua tình kiếp của bản thân.

Cho nên, vẫn nên cắt đứt nguy hiểm, không nhiễm bụi trần là tốt nhất.

”Lý Thanh Sơn trầm mặc trong chốc lát, lại hỏi: “Nếu ngươi nói mà không giữ lời thì làm sao bây giờ?”Cố Nhạn Ảnh cười mà không nói, ngửa đầu nhìn về phía mây trắng phiêu đãng phía chân trời, vấn đề như vậy căn bản không đáng để trả lời!Lý Thanh Sơn nhìn gò má của nàng, không thể không thừa nhận, nàng quả có mị lực phi phàm.

Rời khỏi Thính Phong Thủy Tạ, hương hoa tỏa ra ngào ngạt, còn chưa hoàn toàn tiêu tan, tuyết rơi dày đặc trước mắt.

“Đi thôi!”Lý Thanh Sơn nói với Tiểu An một tiếng, cưỡi gió đạp mây, bay về phía chân trời.

Từ đầu đến cuối, không quay đầu nhìn lại lần nào nữa.

Ngồi xếp bằng ở trên mây, mở bản đồ Thanh Châu, hắn vẫn nhớ rõ câu nói của nàng:“Thanh Châu tung hoành ba vạn dặm, giang hồ cùng lắm chỉ bằng một góc mà thôi.

”Nhẹ nhàng cười một tiếng: “Cửu Châu như giếng, trói buộc thân này, nòng nọc nhỏ này của ta, vẫn là cố gắng nhảy lên đi! Đừng có vì con chim này là cái mà khinh thường.

”Tuy rằng cưỡi gió đạp mây kém xa tốc độ phi hành của bản tôn biến hóa của hắn, nhưng cũng cực nhanh rồi, rất nhanh đã đến vùng biên giới ven quận Như Ý, hắn không chút dừng lại chút nào mà lướt qua, giống như là đột phá một tầng chướng ngại vô hình, đặt chân vào địa phương càng cao càng xa.

Tuy rằng cách Thiên Long thiền viện vạn dặm, nhưng Lý Thanh Sơn cũng không nóng nảy, gặp được cảnh sắc đặc biệt động lòng người, liền dừng lại du ngoạn một phen, mở mang hiểu biết về cảnh đẹp song núi ở khắp nơi.

Ngoại trừ biểu hiện của Tiểu An không giống trước kia, một đường này không có nhiều sóng gió, chỉ mất thời gian hai ngày.

Đột nhiên, một ngọn núi cao lớn xuất hiện ở cuối đường chân trời.

Lý Thanh Sơn dọc theo đường đi biết thêm không ít kiến thức về những ngọn núi nổi tiếng, nhưng không có một ngọn núi nào có thể so sánh với ngọn núi này.

Tuy rằng cũng không quá cao lớn, nhưng trên mặt đất lại có địa thế hiểm trở, tự có một loại cảm giác trang nghiêm.

Trên núi Phật tháp san sát nhau, đại điện nhiều vô kể, mái hiên cong cong, truyền đến thanh âm tụng kinh bằng tiếng Phạn.

“Đã đến, đây chính là Thiên Long thiền viện!”Lý Thanh Sơn thu hồi phương bản đồ Thanh Châu, từ xa hạ xuống đám mây, dù là môn phái nào, cũng sẽ không thích có người tu hành bay qua đỉnh đầu họ.

Tuy rằng Lý Thanh Sơn có tự tin đối với thực lực của mình, nhưng cũng không tự tin đến mức khiêu khích Phật môn Đại tông này.

Đúng lúc này, mặt trời mọc lên từ phía Đông, làm cho cả một ngọn núi sớm khảm lên một lớp viền vàng.

Lý Thanh Sơn trong mắt sáng ngời, từ dưới nhìn lên, hình dáng của ngọn núi này, tựa như một pho tượng Phật lớn đang ngồi xếp bằng.

Tiếng Phạn tụng kinh truyền đến lúc ẩn lúc hiện, giống như Đại Phật đang thấp giọng tụng xướng, đánh thức nỗi si mê của người phàm tục.

Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, trên đỉnh núi Kim Điện tỏa ra từng vầng kim quang, thoạt nhìn giống như vòng kim quang phía sau đầu Đại Phật, càng tăng thêm tư thế uy nghiêm thần thánh, khiến cho người ta có cảm giác muốn quỳ bái.

Hắn đã hiểu tại sao ngọn núi được gọi là “Núi Đại Phật”.

Lý Thanh Sơn hít một hơi thật sau liền khôi phục bình thường, hắn nhìn Tiểu An, ánh mắt chăm chú nhìn ngọn lửa kia, ở nơi sâu trong đôi mắt, Tam Muội Bạch Cốt Hỏa hừng hực thiêu đốt.

“Chuẩn bị xong chưa?”Lý Thanh Sơn sờ sờ đầu Tiểu An, Tiểu An gật gật đầu.

Hai người bước đi chậm lại, xuyên qua rừng rậm, đi đến sơn đạo.

Đây có lẽ không thể gọi là “sơn đạo”, rộng khoảng trăm trượng, tựa như một con rồng dài, uốn lượn phập phồng trên núi, trải dài hướng về phía Thiên Long thiền viện.

Nếu không phải thế giới của người tu hành, ngay cả kiếp trước có sử dụng khoa học kỹ thuật hiện đại, muốn xây dựng một con đường như vậy cũng sẽ gặp muôn vàn khó khăn.

Mà càng khiến người ta kinh ngạc là, trên đại đạo này, người đi bộ như dệt cửi, càng về phía Thiên Long thiền viện, lại càng dày đặc.

Lý Thanh Sơn phóng tầm mắt nhìn ra xa, đã vượt qua mười vạn người, mà ở những phương hướng khác của Núi Đại Phật, hiển nhiên còn có đại đạo như thế này.

Vô số nam nữ già trẻ, từng bước từng bước bái lạy, đi về phía Núi Đại Phật, dù là bà lão tóc bạc trắng cũng làm như thế.

Mỗi một lần bà cúi người phục sát đất, Lý Thanh Sơn đều lo lắng không biết bà ấy có thể đứng lên hay không.

Bên cạnh bà còn dắt một đứa nhỏ, có thể là cháu trai của bà, còn có bộ dáng mơ hồ, cũng học theo bà lão hai tay chắp lại, từng bước từng bước bái lạy.

"Chương 1100: Phật

Giữa hai bên, không có bất kỳ lời nói nào, im lặng mà trang nghiêm, nhưng lại giống như các huynh đệ tỷ tỷ mà hài hòa, hòa hợp, ánh mặt trời chiếu lên mặt, thành kính mà kiên định, cũng tỏa ra ánh hào quang hạnh phúc bình yên, đó là do tâm có ánh sáng tín ngưỡng.

Ngay cả những người không có tín ngưỡng, thấy tình huống này, cũng sẽ bị lây nhiễm.

Lý Thanh Sơn cũng chắp hai tay lại, hướng về phía Núi Đại Phật ở phương xa hành lễ.

Là một người xuyên việt, mặc dù hắn không tín ngưỡng bất cứ điều gì, nhưng hắn tôn trọng tín ngưỡng của người khác.

Cuộc sống của con người đầy thống khổ, không phải ai cũng có cơ hội trở thành người tu hành, thoát khỏi xiềng xích của vận mệnh, có được một phần tín ngưỡng như vậy, cũng không phải là chuyện xấu.

Con người luôn cần một chút an ủi, người không tín ngưỡng luôn xem thường hai chữ tín ngưỡng, nhưng mua say cuồng hoan, nghiện internet, ăn uống đánh bạc, cũng không thấy thông minh hơn lễ bái một pho tượng Phật.

Càng chưa nói, ở chỗ này, Phật là một tồn tại thực sự, là cường giả có trí tuệ siêu việt, sức mạnh to lớn.

Mà thế giới cõi Phật với Địa Ngục cũng tồn tại, tích đức làm việc thiện, hướng về cực lạc, đều là chân thật chứ không phải giả.

Đọc đến đây, Lý Thanh Sơn càng ngày càng rõ ràng, chữ “Phật” ở đây có ý nghĩa gì, đó là sự tồn tại mạnh đến mức không thể tưởng tượng được, hắn liếc mắt nhìn Núi Đại Phật ở phương xa, dùng thần niệm nói với Tiểu An: “Nếu hắn không trêu chọc chúng ta, chúng ta cũng không nên đối nghịch với hắn.

”“Chu Nhan Bạch Cốt Đạo này xem xét rồi sửa một chút là được, tín Phật nếu là si mê, chẳng lẽ tin vào Bạch Cốt Bồ Tát không phải là si mê sao, có câu nói là: Phật không phạm ta, ta ta không phạm Phật.

”…Lý Thanh Sơn dặn dò Tiểu An, hai người cùng nhau dọc theo đường núi hướng lên trên, tất nhiên sẽ từng bước một bái như không giống phàm nhân, bước nhanh lướt qua mọi người, trong nháy mắt liền đi tới dưới chân núi Đại Phật, đến trước sơn môn của Thiên Long thiền viện.

Đến nơi này đã không cách nào đi tới, hai hộ pháp thần tướng cao tới mười trượng, ngăn đứng ở bên phải sơn môn, ưỡn ngực lồi bụng, mỗi người đều cầm binh khí, thoạt nhìn còn tưởng rằng là hai pho tượng điêu khắc.

Nhưng bỗng nhiên, con ngươi đảo qua, nhìn vào Lý Thanh Sơn, hô hấp của Lý Thanh Sơn hơi chậm lại:“Không hổ là Thiên Long thiền viện, chỉ dựa vào hai thần tướng hộ pháp thủ hộ sơn môn lại có thể làm cho ta cảm thấy uy hiếp.

“ Nhìn lại, dưới chân núi xây hàng ngàn hàng vạn ngôi nhà, chuyên có tăng nhân bình thường dẫn dắt tín đồ đến ở lại trong phòng ốc, sắp xếp chuyện ăn uống, thậm chí còn phát cho ngân lượng.

Không giống với miếu thờ kiếp trước, tông môn như Thiên Long thiền viện này không cần tiền nhang khói của phàm nhân, cũng không kiếm sống nhờ chiếm cứ đất đai, chỉ cần phàm nhân cống hiến tín ngưỡng của họ là được, tích luỹ đến mấy ngàn vạn năm sẽ trở thành một nguồn lực lượng đáng sợ cỡ nào cơ chứ.

“Phía dưới là kẻ nào, sao lại không bái?” Trên tường thành cao vời vợi, một tri khách tăng cao giọng hỏi, hắn không giống với những tăng lữ phàm nhân kia, mà hắn là một luyện khí sĩ, đệ tử chân chính của Thiên Long thiền viện.

Trong mấy vạn người bái lạy trong quảng trường dưới chân núi thì bóng dáng thẳng tắp của hai người Lý Thanh Sơn đặc biệt nổi bật.

Đặc biệt Tiểu An đi thẳng một đường, tất cả những người thấy nàng đều sửng sốt.

Nam tử trẻ tuổi lại càng quên phải bái lạy, chuyên chú nhìn nàng.

Tri khách tăng kia thấy Tiểu An thì không khỏi có phần sửng sốt rồi vội vàng cúi đầu, niệm vài tiếng “A Di Đà Phật”.

Lý Thanh Sơn nói: “Chúng ta không phải là tín đồ, mà đến để bái kiến Tịch Quang thiền sư.

”“Tịch Quang sư thúc bế quan tĩnh tu, không thấy gặp khách lạ, các ngươi vẫn nên trở về đi!”Tri khách tăng còn chưa dứt lời, trong một căn đại điện hùng vĩ trên Núi Đại Phật đột nhiên dâng lên một đạo kim quang, rơi xuống trước sơn môn hóa thành một lão tăng, đó chính là Tịch Quang thiền sư, hắn vui mừng nhìn Tiểu An.

“Nhất Ý, cuối cùng ngươi cũng tới.

” “Tịch Quang sư thúc.

” Tri khách tăng kia lắp bắp kinh hãi, vội vàng hành lễ.

Tịch Quang thiền sư thường ở thủ toạ vị của Bồ Đề viện, tính tình lạnh nhạy, thích tĩnh ưa mịch.

Dù có là thân truyền đệ tử cũng hiếm khi thấy được biểu cảm của hắn, hôm nay lại vì hai Tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ mà tự mình nghênh đón, còn để lộ ra thần sắc như vậy, thật sự là hiếm thấy.

Tiểu An quy củ hai tay chắp lại, hành lễ nói: “Sư phụ.

”“Đi theo ta!”Tịch Quang thiền sư vung tay áo lên, sơn môn khổng lồ phía sau ầm ầm mở ra, ánh mặt trời xuyên qua chiếu lên gương mặt Lý Thanh Sơn, hắn hơi nheo mắt lại.

“Cửa mở rồi!” “Cửa mở rồi kìa!” Dưới chân núi truyền đến tiếng hô, thường ngày, sơn môn này của Thiên Long thiền viện không hề mở, đệ tử của Thiên Long thiền viện đều phải ra vào bằng cửa nhỏ phía dưới, trừ phi là nghênh đón khách quý thì đại môn như vậy mới được mở rá.

Tịch Quang thiền sư liếc mắt nhìn Tiểu An một cái, lại vung tay áo lên.

Trên đỉnh núi vang lên tiếng chuông du dương, đầu tiên là một tiếng, sau đó dưới chân núi, trăm tiếng chuông lớn vang lên, vượt qua những tiếng phạn âm thiền xướng kia, truyền khắp cả tòa núi Đại Phật.

Bình Luận (0)
Comment