Tri khách tăng kia cũng trợn mắt há mồm, đánh giá Lý Thanh Sơn cùng Tiểu An từ trên xuống dưới, đừng nói chỉ là hai Tu sĩ Trúc Cơ, dù là hai tu sĩ Kim Đan cũng không đủ tư cách để nhận được tiếp đãi long trọng như vậy.
Mà nữ tử này dường như chính là đệ tử quan môn do Tịch Quang sư thúc thu nhận, nhưng chỉ là một đệ tử mà thôi, thế thì lại càng không có đủ tư cách.
Kim quang vạn trượng, tiếng chuông đồng loạt vang lên, khí thế hào hùng.
Trong lòng Lý Thanh Sơn cũng yên tâm phần nào, xem ra Tịch Quang thiền sư này vẫn rất coi trọng Tiểu An, như vậy nàng sẽ không đến mức bị bắt nạt, kỳ thật đây toàn do hắn lo bò trắng răng, dựa vào thực lực hiện tại của Tiểu An, cả Cửu Châu này cũng chẳng có mấy người có thể bắt nạt nàng.
Tịch Quang thiền sư đi phía trước, Tiểu An theo sát phía sau, Lý Thanh Sơn cũng đi theo, Tịch Quang thiền sư nhìn hắn một cái, Lý Thanh Sơn cười một tiếng, Tịch Quang thiền sư cũng không nói gì.
Tiểu An đón ánh sáng rực rỡ, bước vào trong Thiên Long thiền viện, mái tóc dài như rong biển của nàng cùng một thân áo trắng đều được mạ một tầng kim quang.
Toàn bộ Núi Đại Phật đều bị kinh động, thủ toạ các viện đều đi ra ngoài cửa, nhìn về phía nơi sơn môn xa xa.
Trong các vị thủ toạ, Tịch Quang thiền sư luôn làm việc khiêm tốn, chẳng màng thế sự, hôm nay lại làm ra hành động phô trương như vậy, thật sự làm cho không ít người kinh ngạc.
Đây là đồng nghĩa với việc toàn bộ Thiên Long thiền viện đang bày tỏ lòng thành kính cùng trọng đãi với một đệ tử mới nhập môn, khiến cho tất cả mọi người, thậm chí là cả phương trượng của Thiên Long thiền viện cũng không thể khinh thường nàng.
Nhưng nàng liệu có xứng đáng không? .
Từng tòa phù đồ tháp san sát, tựa như một tòa rừng rậm, che khuất ánh mặt trời, tản ra kim quang nhàn nhạt, ẩn chứa lực lượng kỳ diệu, luồng lực lượng này cũng không mạnh mẽ, lại như tia nắng hạt mưa, thứ mềm mại không tiếng động, ẩn chứa ý tứ ôn hòa từ bi, làm cho người ta khuất phục.
Trong đó thu xá lợi của các đời cao tăng, xá lợi tương đương với kim đan của người tu hành thông thường, chỉ có sau khi vượt qua thiên kiếp thứ hai mới có thể ngưng kết, chỉ dựa vào rừng tháp kéo dài vô biên này là có thể cảm nhận được lượng tích luỹ của Thiên Long thiền viện thâm hậu cỡ nào.
Từ xa nhìn lại thì không cảm thấy, nhưng thân ở trong đó lại có thể cảm nhận được sự uy nghiêm này, những Phù Đồ Tháp này đều ở hơn mười trượng, có nhiều toà còn cao hơn Bản tôn yêu ma của Lý Thanh Sơn rất nhiều.
Lý Thanh Sơn thầm nói: “Chỉ e những Phù Đồ tháp này không phải dùng làm vật kỷ niệm, mà là dung hợp thành một thể với toàn bộ Núi Đại Phật, chỉ sợ cũng là trận thế phòng ngự nào đó.
”Tiểu An nhìn không chớp mắt, tựa như không phải là đi trong rừng tháp, chịu ngàn vạn ánh mắt nhìn chăm chú, mà là một mình đi trong rừng rậm trống trải.
Tịch Quang thiền sư mỉm cười, rất nhiều người quan sát trong Thiên Long thiền viện, cũng âm thầm tán thưởng, khí phách của “Nhất Ý” này quả thật không tầm thường.
Lại nhìn Lý Thanh Sơn, nhìn trái nhìn phải, giống như du khách tham quan danh lam thắng cảnh, nhưng cũng không vì rừng tháp này mà động đậy.
Đỉnh vàng Đại Phật, Bảo điện Đại Hùng.
Lý Thanh Sơn chưa từng thấy một cung điện hùng vĩ như vậy, giống như là trên núi cao có một ngọn núi khác, hắn hiểu ra đây chính là “Đầu Phật” của Núi Đại Phật.
Nhìn về phía đại điện, Phật Như Lai ở giữa, cao tới trăm trượng, nhìn xuống thương sinh.
Bồ Tát La Hán chia làm hai bên trái phải, còn có Kim Cương, Tỳ Lam, Long Tượng, nhiều vô số kể, miêu tả tướng của chư Phật chúng sinh.
Một vị tăng nhân chắp hai tay, đứng trước Phật, không râu không tóc, mặc áo cà sa đỏ thẫm, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, một đôi mắt sâu như biển.
Không giống như trong ấn tượng của Lý Thanh Sơn, hình tượng nhà sư từ bi vi hoài, xung hư bình thản.
Tuy vị tăng nhân trung niên này bất động thanh sắc, nhưng lại ẩn chứa một loại sắc bén uy nghiêm, chiều cao không đến bảy thước, nhưng đứng trước đại phật trăm trượng lại không hề lộ vẻ thấp bé, ngược lại mang đến một loại tinh thần không sợ hãi sánh vai với Phật.
Chính là phương trượng “Vô Úy Tăng” của Thiên Long thiền viện, cũng là một trong những “tăng vương” được vương triều Đại Hạ khâm phục, ở bên cạnh hắn là thủ toạ của các viện, tướng mạo không giống nhau, có già có trẻ, có nam có nữ, có người mặt mày hiền lành, có người âm trầm lãnh túc, có người có tóc, có người không có tóc.
Nhưng khí tức toả ra lại người này thâm sâu hơn người kia.
Tuy rằng Lý Thanh Sơn từng giết mấy tên tu sĩ Kim Đan, nhưng đối mặt với bất kỳ một người nào trong đó cũng không dám khinh thường, chứ đừng nói là “Vô Úy Tăng”, nếu không phải trong lòng hắn có một cỗ chí khí, sợ là không thể nhìn thẳng.
Cùng là Tu sĩ Trúc Cơ, Phó Thanh Khâm xuất thân từ Tàng Kiếm Cung có thể quét sạch một lượng lớn.
Cố Nhạn Ảnh không thèm để ý Kim Đan tu sĩ tầm thường, nhưng đối mặt với Phi Long trưởng lão đương cầm Phi Long kiếm trong tay cũng sẽ cảm thấy khó giải quyết.
U phi lại từng thể hiện lực lượng khủng bố chèn ép tu sĩ Kim Đan ngay trước mặt Lý Thanh Sơn.
Dù cảnh giới giống nhau, nhưng thực lực lại khác nhau một trời một vực.