Tiểu An ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, khuôn mặt vẫn không chút thay đổi, mái tóc dài như rong biển phiêu đãng theo gió, thân hình thậm chí không hề ngả ra sau một chút nào, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, không để ý kim cương khổng lồ kia, cái gọi là “Thái sơn có sụp trước mặt cũng không đổi sắc” cũng chỉ đến vậy mà thôi.
“Ngươi không sợ ta giết ngươi?”Kim Cương trăm trượng chăm chú nhìn Tiểu An nho nhỏ, vẻ tức giận trên mặt dần bình ổn lại.
Môi mở ra, phát ra tiếng vang như chuông hồng đại lữ, cuồn cuộn vang vọng trong Bảo điện Đại Hùng.
“Ngươi muốn giết ta, ta không thể ngăn cản, sợ cũng vô dụng.
Nếu ngươi không muốn giết ta, ta cần gì phải sợ chứ?”Tiểu An bình tĩnh nói.
“Từ đại trí mà sinh đại dũng, hiếm có, đúng là hiếm có.
Vô Úy Kim Cương kinh này của ta cần phải có hạng người dũng cảm mới có thể tu hành, ngươi có nguyện ý học không?”Vô Úy Tăng hỏi, nhưng mục đích thực sự của một kích vừa rồi của hắn cũng không phải là vì khảo nghiệm Tiểu An có đại dũng hay không, có đủ tư cách truyền thụ Vô Úy Kim Cương kinh hay không.
Tiểu An biểu hiện thiên tư ngộ tính, quả thực cao không thể tưởng nổi, ngay cả hắn lúc còn trẻ cũng không theo kịp, thậm chí có thể là đệ tử ưu tú nhất của Thiên Long thiền viện từ khi thành lập tự tới nay cũng không theo kịp.
Nhưng trong đôi mắt trống rỗng của nàng, có một vài thứ đến hắn cũng nhìn không thấu, làm cho hắn mơ hồ sinh ra một chút dè chừng và sợ hãi.
Cả người nàng tựa như trống rỗng, không nhìn thấu sở dục sở cầu của nàng, càng không thể nhìn thấu tâm tính.
Một nhân vật như vậy, nếu một lòng hướng Phật, đó tất là phật môn cao tăng, nhưng nếu có ma niệm, vì họa càng lớn thì không có ai khống chế được, vì thế hắn mới ra tay thăm dò.
Hàng Ma xử do Vô Úy Kim Cương tung ra, ngoại trừ trảm yêu trừ ma ra, còn có lực lượng hàng phục ma niệm, một chiêu này được gọi là “Đương đầu bổng hát”, chính là bí mật bất truyền của thiền tông.
Nếu ma niệm trong lòng nàng yếu ớt, sẽ bị đánh tan rã, nếu quá mạnh, cũng có thể kích thích ra, nhìn ra tâm tính của nàng như thế nào.
Nhưng kết quả lại làm cho Vô Úy Tăng có chút thất vọng, hắn căn bản không cảm giác được ma niệm của nàng, cứ như một quyền đánh vào trong không khí.
Chẳng lẽ trong lòng nàng không có một chút tà niệm ác ý nào sao? Nhưng điều này căn bản là không thể nào, trừ phi là đứa bé sinh ra không lâu, mơ hồ vô tri, đần độn vô tri, mới có thể như thế.
Lớn lên một chút, lòng tham tranh đấu tự nhiên sinh ra.
Hoặc là nói, tâm tính tu trì của nàng thật sự đã đến tình trạng này? Ngay cả chủ trì Thiên Long thiền viện là Vô Úy Tăng cũng không tưởng tượng được, Chu Nhan Bạch Cốt Đạo mang đến cho tâm trí của Tiểu An biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế nào, ngoại trừ Lý Thanh Sơn ra, cũng chỉ còn lưu lại chút tàn dư của ký ức trong quá khứ là còn có thể ảnh hưởng đến nàng, khiến nàng biểu hiện ra một chút “nhân tính”.
Những lúc khác, nàng chính là một cỗ xương khô vô tướng vô ngã, phi sinh phi tử, căn bản là không để tâm thiện ác thị phi, nào có ma niệm gì để hàng phục.
Nếu thăm dò đã không có kết quả, Vô Úy Tăng cũng chỉ có thể tiếp nhận, thế gian thật sự có thiên tài như thế, suy đoán nàng có thể là cao tăng nào đó đại năng chuyển thế, chịu ảnh hưởng của kiếp trước, mới có thể có biểu hiện đặc dị như vậy, không còn gì nghi ngờ nữa, đây chính là giải thích hợp lý nhất.
Mỗi khi thiên hạ đại loạn, luôn là kỳ tài bối xuất.
Dù có gì không đúng, chỉ cần hướng dẫn tốt, hắn tin chắc có thể đem nó trở về chính đạo.
Nhưng đương nhiên Vô Úy Tăng sẽ không nói ra những suy nghĩ này, miễn cho trong lòng nàng nảy sinh khúc mắc, thuận nước đẩy thuyền muốn truyền thụ Vô Úy Kim Cương kinh cho nàng.
Nếu là với đệ tử tầm thường, Vô Úy Tăng chịu ra tay thăm dò, quả thực là nể mặt hắn, nói trắng ra, đệ tử cũng chỉ biết cảm kích rơi nước mắt.
Nhưng đối mặt với thiên tài yêu nghiệt như nàng, ngay cả một tăng vương cũng phải suy nghĩ nhiều hơn vài phần.
Thứ hắn xem trọng không phải là nàng của hiện tại mà là tương lai.
Nếu phát triển bình thường, một thiên tài như siêu sao sắp quật khởi, ảnh hưởng cực lớn đến Thiên Long thiền viện, thậm chí cả Cửu Châu.
Vô Úy Tăng cũng không khỏi có chút chờ mong.
Chúng tăng ngoài điện phản ứng lại, hâm mộ thán phục một hồi.
Vừa vào Thiên Long thiền viện đã có thể được Vô Úy Tăng đồng ý, tự mình truyền thụ Vô Úy Kim Cương kinh, đây là vinh dự cỡ nào, quả thực được bồi dưỡng như phương trượng tương lai.
Sắc mặt của vị thủ tọa cũng khẽ động, như có điều giác ngộ mà hướng ánh mắt về phía Tịch Quang thiền sư.
“Không nghĩ rằng Tịch Quang một lòng hướng Phật, không thông tục vụ, lại có mưu đồ thâm sâu như vậy, đúng là xem thường hắn.
” Tịch Quang thiền sư nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lộ ra một nụ cười thoải mái, hắn đã đặt được mục đích của mình rồi.
Từ bây giờ trở đi, bất luận kẻ nào của Thiên Long thiền viện cũng không dám gây bất lợi cho nàng nữa.
Đúng vậy, tuy rằng đều là Phật môn đệ tử, coi trọng từ bi vi hoài, nhưng chỉ là nơi có người thì đều có tranh đấu.
Ngoại trừ tranh giành quyền thế lợi ích, còn có ý niệm đạo thống chi tranh, trong Thiên Long thiền viện cũng không phải là luôn hòa khí, giữa các thủ tọa cũng có ít nhiều hơn thua.