Ở giữa không trung, hai người nắm lấy tay nhau, rơi vào trong Trấn Ma Điện.
“Đừng có đi quá sâu quá xa!”Giọng nói của Bất Nộ tăng từ xa xa phía sau truyền đến, càng ngày càng xa, mờ ảo giống như được truyền đến từ ngoài ngàn dặm.
Cửa đá ầm ầm đóng cửa, giọng nói biến mất, ánh sáng biến mất.
“Sư huynh không sợ thiên tài ngàn năm khó gặp này gặp được nguy hiểm gì đó trong Trấn Ma Điện sao?”Bất Nộ Tăng ngáp dài, quay đầu, không biết từ khi nào Vô Ý Tăng đã khoanh tay đứng ở bên cạnh cột đá xanh kia.
“Chỉ cần nàng không đi quá sâu vào trong Trấn Ma Điện thì sẽ gặp nguy hiểm gì chứ? Nếu như dễ dàng chết đi như thế thì đã không coi như là thiên tài.
Ta lại muốn thử tâm tính của nàng thêm lần nữa.
”Vô Ý Tăng đáp, tuy rằng thử không có kết quả, nhưng mà chút bất an trong lòng kia mãi vẫn không có cách nào xóa đi được.
Biểu hiện lúc nãy của Tiểu An lại làm ông phát hiện ra một đường ra khác, đó chính là Lý Thanh Sơn.
“Đến đây đi, Nhất Ý, để ta nhìn xem đạo mà ngươi nói.
”Một thiên tài tuyệt thế mang đến ảnh hưởng thật sự quá đáng sợ, một khi quyết định ủng hộ nàng đi đến đỉnh của đạo tu hành, nếu như kết ra quả đắng, vậy chỉ có thể tự mình nếm.
Mấy ngàn năm trước Thiên Long Thiền Viện từng có một người có thể nói là tuyệt thế thiên tài phật tu, cuối cùng lại làm cho Thiên Long Thiền Viện bị thương nặng, suýt chút nữa rơi vào suy sụp.
Có vết xe đổ như thế, Vô Ý Tăng làm gì có dám lơ là, lại hỏi Bất Nộ Tăng:“Vì sao ngươi muốn nhận thằng nhóc kia làm đồ đệ?”“Nhìn vừa mắt thôi.
”Bất Nộ Tăng cười ha hả nói, ông cảm nhận được một thứ đặc biệt từ trên người Lý Thanh Sơn.
Vô Ý Tăng đang muốn hỏi tiếp, Bất Nộ Tăng đã nói:“Nhìn xem, họ đã đến rồi.
”Hai người như bị hút vào trong một lốc xoáy màu đen, mãi đến khi rơi xuống đến đáy nước, xuyên qua, tiến vào một thế giới khác.
Lý Thanh Sơn và Tiểu An nắm tay cùng nhau đứng thẳng, quan sát xung quanh, họ đã đi đến một căn phòng vàng son lộng lẫy, gạch vàng lót nền, lá vàng dát tương, hoa văn uyển chuyển tinh tế miêu tả, giống như cung đình hoàng thất, hoàn toàn trái ngược với cửa đá xập xệ của Trấn Ma Điện.
Nhưng khi Lý Thanh Sơn cẩn thận quan sát xung quanh, lại phát hiện nơi đây không phải hoàng cung, mà là nhà,.
Căn phòng họ đang ở là một cái nhà giam, trước mặt có một cái hàng rào lấp lánh ánh vàng, chặn đứng con đường đi ra ngoài, mà ở đối diện hàng rài cũng có một căn phòng tương tự.
Lý Thanh Sơn tiến lên nhẹ nhàng đẩy, “Răng rắc”, cửa lao mở ra.
Họ đi đến một lối đi rộng lớn, cũng vàng son lộng lẫy.
Nhưng ở hai bên lối đi lại đều là một đống phòng giam lớn nhỏ khác nhau.
Lý Thanh Sơn khó hiểu nói:“Sao Trấn Ma Điện này lại xây dựng giống như ngục giam thế?”Lúc mới vừa thành lập, đúng là Trấn Ma Điện có tác dụng giống như nhà giam.
Tăng lữ trong Thiên Long Thiền Viện bắt tu sĩ ma đạo hàng phục, nhốt vào trong Trấn Ma Điện tạm giam, cho những người này có cơ hội hối cải làm người mới.
Nhưng mà Đại Hạ đã lập triều mấy nghìn năm, thiên hạ thái bình, ma đạo ẩn lui, cuộc chiến chính tà đã không còn tồn tại.
Cho dù có tu sĩ làm xằng làm bậy, cũng có Ưng Lang Vệ đánh chết bắt đi, không đến lượt Thiên Long Thiền Viện ra tay.
Vì thế, những tu sĩ ma đạo bị trấn áp lúc trước một là phóng hạ đồ đao quy y ngã phật, hoặc là xài hết tuổi thọ, chết già ở bên trong.
Trấn Ma Điện dần dần mất đi tác dụng vốn có của nó, rồi lại sinh ra công dụng mới, biến thành sân thí luyện cho đệ tử.
Đại tông môn chân chính là phải luôn giữ vững cảnh giác, hiểu rõ bản chất tranh giết của đạo tu hành, tuyệt đối sẽ không bị biểu hiện “thiên hạ thái bình” giả dối ăn mòn, luôn phải mài giũa lưỡi đao, chuẩn bị ứng phó tranh giết.
Nếu chỉ dựa vào kinh thư phật pháp, lòng dạ từ bì thì Thiên Long Thiền Viện không biết đã bị giết bao nhiêu lần.
Tuy rằng tỷ thí nội bộ có thể duy trì ý thức cạnh tranh, nhưng mà nếu so sánh với chém giết thật sự thì thua rất xa.
Cho nên Tàng Kiếm Cung hay là Huyền Âm Tông thì cũng sẽ thành lập một nơi tương tự như thế này.
“A!”Một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền từ cuối hành lang đến, tràn ngập đau đớn và không cam lòng, liên tục quanh quẩn trong nhà giam vàng son lộng lẫy này, làm trong lòng người ta phát lạnh.
Lý Thanh Sơn ngưng mắt, thu khí tức lại, uyển chuyển nhẹ nhàng nhanh chóng bay đến cuối hành lang, có chút kinh hãi.
Chỉ thấy một đám người đang quỳ rạp dưới đất, cuộn thành một cục, máu tươi chảy ra từ trong cơ thể họ, nhuộm đỏ gạch vàng kim.
Ở giữa có một đứa bé bảy tám tuổi bị mổ bụng, họ đang lấy nội tạng trong bụng đứa bé kia nhét vào miệng.
Đứa bé kia vẫn còn chưa chết, đang cố gắng giãy giụa, phát ra tiếng kêu rên đầy đau đớn và thù hận.
“Dừng tay!”Lý Thanh Sơn hét to, mấy người kia lập tức quay đầu lại, một đám người đều dính đầy máu tươi, gương mặt dữ tợn, giống hệt như khung cảnh bên trong phim zombie.
Nhưng ngoài dự đoán của Lý Thanh Sơn, họ cũng không lập tức nhào lên, một người đàn ông cường tráng nhất trong số đó còn lau vết máu tươi trên mặt, hỏi:“Mới tới?”