Tuy rằng âm điệu có chút kỳ lạ, nhưng rõ ràng là vẫn có trí tuệ mà không phải là dã thú điên cuồng, rồi lại hoàn toàn không cảm thấy việc họ làm có cái gì sai trái, đứa bé còn đang lớn tiếng kêu gào, khung cảnh cực kỳ quỷ dị.
“Buông hắn ra!”Lý Thanh Sơn sửng sốt một chút, quát lạnh nói, không ngờ tới bên trong Thiên Long Thiền Viện vô cùng nổi tiếng lại có thể xảy ra thảm án người ăn người như thế này, đám hòa thượng này còn ác độc hơn xa những gì hắn tưởng tượng.
“Ngươi muốn ăn?”Người đàn ông cường tráng thay đổi sắc mặt, những giọng điệu kia giống như đang nhắc đến một con heo, chứ không phải đang nói một đứa bé.
Đúng lúc này, Tiểu An cũng đi theo sau, đi đến bên cạnh Lý Thanh Sơn.
Hai mắt của người đàn ông cường tráng kia sáng lên, không thèm che giấu mà phát ra tham muốn tình dục, thân dưới còn lập tức xuất hiện thay đổi, đứng lên, không hề cảm thấy xấu hổ gì cả.
Những người đàn ông khác cũng là như thế, mở miệng, nước miếng chảy dài ba thước, rõ ràng là người, nhưng lại giống như một đám dã thú động dục.
“Nữ nhân kia là của ngươi sao? Đưa cho ta, nếu không, chết!”Người đàn ông kia chỉ vào Tiểu An, nói với Lý Thanh Sơn, hắn còn chưa nói xong, “Đùng”, đầu lập tức nổ tung giống như một trái dưa hấu, óc và máu tươi bắn đầy lên vách tường vàng kim.
“Động não xong lại lên tiếng!”Lý Thanh Sơn vừa thu chân lại vừa nói.
“Ngao!”Những người đàn ông khác hoàn toàn điên cuồng nhào lên, cơ thể lộ ra gân xanh, cơ bắp phồng lên, nhe ra răng nanh, phát ra tiếng tru giống như dã thú.
Đùng đùng đùng đùng!Một đám người đều biến thành thi thể không đầu ngã xuống, máu tươi chảy xối xả, xương vụn và óc bắn tung tóe khắp nơi.
Trong lòng Lý Thanh Sơn vô cùng kỳ quái, tố chất thân thể của những người này hơn xa người thường, nhưng lại không giống như người tu hành, thậm chí còn không xem như dã thú.
Dã thú gặp được nguy hiểm còn biết đường tránh né, họ lại giống như hoàn toàn bị dục vọng bản thân điều khiển.
Đứa bé kia cũng không kêu thả thiết nữa, không ngờ đã tự chống người ngồi dậy, vươn tay che bụng, nhét nội tạng và ruột vừa mới bị kéo ra vào lại trong bụng, sức sống mạnh mẽ đến không thể tưởng tượng nổi.
Sau đó hắn nhào về phía thi thể không đầu ở bên cạnh bắt đầu gặm cắn, không phải quất xác trả thù, chỉ đơn giản là vì đối bụng nên muốn ăn gì đó mà thôi.
Lý Thanh Sơn có cảm giác vô cùng vớ vẩn, cũng không biết nên nói cái gì.
Sau khi đứa bé kia ăn xong, vết thương trên bụng cũng đã khép lại gần hết.
Đứa bé có chút xấu hổ hỏi:“Cảm ơn các ngươi đã cứu ta, có thể cho ta đi theo các ngươi không?”“Ngươi tên là gì? Họ là ai? Vì sao muốn.
”Lý Thanh Sơn dừng lại một chút:“Ăn ngươi?”“Ta tên là Đa Cát, đây là cha ta, những người khác ta không biết, vì sao lại ăn ta sao? Đương nhiên là vì đói bụng rồi!”Đứa bé tên “Đa Cát” kia chỉ vào người đàn ông đầu tiên bị Lý Thanh Sơn đã bể đầu, ngây thơ nói.
Sau đó hắn quơ tay, cực lực chào hàng bản thân:“Ta có thể giúp các ngươi đánh nhau, nếu các ngươi đói bụng thì có thể ăn ta, thịt của ta rất non.
”Hai mắt gian xảo chuyển động, chỉ vào các thi thể trên mặt đất, bao gồm cả cha của hắn nói:“Mấy thứ này có thể ăn rất nhiều ngày!”Lý Thanh Sơn có cảm giác đầu óc không đủ xài cho lắm, tuy rằng những “người” này cũng không quá mạnh, nhưng chuyện họ làm ra, nói ra lại làm cho người ta cảm thấy rất khủng bố, đó là chứng minh cực hạn cho nhân tính bổn ác, đáng ghê tởm làm người khác không dám nhìn thẳng.
Cha dẫn theo một đám người ăn thịt con, con vừa ngồi dậy đã coi cha thành đồ ăn.
Nếu là người bình thường đến đây, chỉ sợ nhân sinh quan giá trị quan đều sẽ bị đánh sâu vào.
Trên thực tế, đúng là cũng có không ít đệ tử Thiên Long Thiền Viên chịu không nổi áp lực tinh thần cực lớn trong thí luyện Trấn Ma Điện này, nổi điên tẩu hỏa nhập ma, đệ tử có ý chí mềm yếu như thế, cho dù lại có thiên phú, cũng không đáng được coi trọng.
“Không lẽ chỉ là bởi vì bị nhốt ở trong này không có thức ăn, cho nên mới giết chóc, ăn thịt lẫn nhau sao? Không, không đơn giản như thế, những người này làm ra những hành động đó một cách đương nhiên, không hề bị lương tâm khiển trách, càng không bị nhân tính tra tấn.
”Vô Ý Tăng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tình hình bên trong Trấn Ma Điện, phát hiện từ đầu đến cuối, ánh mắt của Tiểu An cũng không hề dao động, đó không còn là lạnh nhạt hoặc lãnh khốc nữa, mà là làm lơ.
Làm lơ cảnh tượng máu me này, làm cơ cắn nuốt thảm thiết này.
Vô Ý Tăng không biết là nên vui vẻ hay là nên lo lắng, ai cũng muốn đệ tử có ý chí kiên định, nhưng kiên định đến mức độ như thế, lại loáng thoáng có chút quỷ dị, thậm chí là đáng sợ, đã khác hẳn với lứa tuổi này.
Chỉ có một điều có thể khẳng định, nàng không có cái thứ gọi là “lòng dạ từ bi”.
Mà tên Lý Thanh Sơn kia ra tay cũng không hề mềm yếu, vốn còn đang suy xét xem có nên nhắc nhở họ hay không, những người xuất hiện trước mặt họ đều không phải là người thật sự, hiện tại xem ra hoàn toàn không cần thiết phải làm điều này.
“Đa Cát, ngươi biết lối ra của chỗ này không?”Lý Thanh Sơn hỏi, tuy rằng biết Vô Ý Tăng sẽ không dễ dàng buông tha họ như thế, nhưng dù sao cũng phải thử tự tìm lối ra.