Trong phút chốc, hắn thay đổi biểu tình, lông mày giơ lên, hai mắt trợn tròn, ngẩng đầu liếc nhìn hư không, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng.
Ma tính của ngưu ma, vạn kiếp không dời.
Ma tính của hổ ma, hung lệ ngập trời.
Mở ra hai cánh tay đã lớn gấp đôi, cơ bắp trên người nổi lên, lồng ngực phát ra tiếng rống giận không tiếng động, giống như đang vật lộn với kẻ địch vô hình nào đó.
Đa Cát còn đang lục tìm ma tâm nhét vào trong miệng hoảng sơ, lui ra sau một bước, ngã ngồi xuống đất, há to miệng, đã quên mất nuốt ma tâm, nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Sơn, có xúc động muốn quỳ bái.
Tuy rằng Lý Thanh Sơn đã cứu hắn, hắn cũng không hoàn toàn cảm ơn, trong tim của ma tộc không có loại cảm xúc cảm kích này, chỉ có “người tốt” mới có thể có ân nhất định phải báo ân.
Sau khi biết Lý Thanh Sơn là con người rồi, tuy rằng vẫn sợ hãi loại sức mạnh này, nói rất nhiều lời “khen” tặng, nhưng trong lòng hắn cũng không nghĩ như thế, đặc biệt là sau khi Lý Thanh Sơn biểu đạt thiện ý với hắn xong, trong lòng hắn cảm thấy càng kỳ quái, càng cho rằng con người đúng là không thể nào hiểu nổi giống hệt như trong phiền phức.
Nhưng mà trong giây phút này, Đa Cát thành tâm thành ý, ngũ thể đầu địa, giống như tăng lữ kính bái cao tăng có đức hạnh cao thâm.
“Tôn giả đúng là thật là ác ma, những tên ma tướng kia đều kém xa, không có ma tâm cũng đã mạnh như thế, nếu có ma tâm, trở thành ma tộc, không phải càng lợi hại hơn sao!”“Đây là!”Dựa vào tâm tính tu vi của Vô Úy Tăng và Bất Nộ Tăng, lúc này cũng lắp bắp kinh hãi, hắn xuất thân là phàm nhân, sao có thể có ma tính mãnh liệt như thế!?Ma tính ẩn chứa trong lòng Lý Thanh Sơn cực mạnh, hơn xa tưởng tượng của bất cứ kẻ nào.
Kiên trì ngoan cố không chịu thay đổi của ngưu ma, đến cả chư thiên thần phật cũng không thể độ hóa.
Ý chí đấu tranh với thiên của hổ ma lại càng như điên như cuồng.
Ma tính của ma tộc nhìn thì có vẻ rất mạnh, không có bất cứ tình cảm nào, ngó lơ tất cả đạo đức, nhưng đó chẳng qua là bị ma tâm lây nhiễm mà thôi.
Tư tưởng bị giáo huấn, ý niệm bị văn vẹo gọi là ma tính, so sánh với ngưu ma hổ mà thì mềm yếu giống như giòi bọ.
Bản chất của việc này cũng giống như các tín đồ phàm nhân triều bái về phía Đại Phật sơn vậy, chẳng qua thay vì tin Phật, biến thành tin ma mà thôi.
Ma chân chính, tung hoành ngang dọc, thích làm gì thì làm, đã quyết ý thì đến chết cũng không hối hận.
Đây mới là “ma tính” mà Lý Thanh Sơn có được, đến nổi các loại dục niệm sát ý, chẳng qua là sản phẩm phụ được diễn sinh ra, cũng không thể dao động bản tâm của hắn.
Mặt Vô Úy Tăng trầm như nước, nắm đấm giấu bên trong tăng bào siết chặt, ma tính dày đặc như thế này, thật sự là hiếm thấy trên đời.
Nếu gặp được người này ở bên ngoài, thật sự phải không màng bất cứ thứ gì, giết chết hắn ngay tại chỗ!Quay đầu nói với Bất Nộ Tăng:“Sư đệ, nếu hắn không lĩnh ngộ được Trấn Ma Đồ Lục thì nhất định không thể để hắn rời đi Thiên Long Thiền Viện, không, Trấn Ma Điện.
”Bất Nộ Tăng khẽ lắc đầu:“Sư huynh, ta biết huynh ghét cái ác như kẻ thù, thề vì Phật mà quét sạch tà ma trong thiên hạ, nhưng mà, cho dù Thiền Tông chúng ta chú ý nhìn tâm biết tính, nếu hắn còn chưa làm ra tội nghiệt bỉ ổi gì, sao lại có thể vì trong lòng hắn có ma tính mà trừng phạt hắn chứ?”Vô Úy Tăng nhăn mày:“Ngươi muốn bảo vệ hắn?”Bất Nộ Tăng trốn tránh không trả lời câu hỏi này, chỉ nói:“Trong lòng hắn đã có ma tính như thế, lại có thể chỉ giương cung mà không bắn, nếu không có nghị lực tuyệt đại chắc chắn không thể làm được, có lẽ là người được chọn tốt nhất để tu hành Trấn Ma Đồ Lục, là người có duyên mà Trấn Ma Điện đang chờ.
”“Cái này thì chưa chắc.
”Vô Úy Tăng nói, từ thiện đạo rơi vào ác đạo chỉ cần một suy nghĩ, nhưng nếu lạc đường biết quay đầu lại, quay đầu là bờ thì nói dễ hơn làm.
Vô số ma tộc và tu sĩ ma đạo tiến vào Trấn Ma Điện như thế, lại không có một người nào có thể tu thành Trấn Ma Đồ Lục đi ra ngoài.
Có thể nói, Trấn Ma Điện chưa bao giờ phát huy ra công dụng mà người xây dựng từ bi kia mong muốn, cuối cùng vẫn chỉ là một cái nhà giam, một khu thí luyện.
“Hắn có thể trở thành người đầu tiên tu hành được Trấn Ma Đồ Lục trong Thiên Long Thiền Viện không đây?”Lý Thanh Sơn cẩn thận khống chế được sự cân bằng vi diệu giữa linh quy và ngưu ma hổ ma, để tránh cho không cẩn thận tiết lộ ra yêu khí.
Tên Vô Úy Tăng kia cũng không phải loại người nhân từ nương tay, nhưng hắn lại không biết, chỉ dựa vào ma tính hắn tỏa ra ngoài cũng đã làm Vô Úy Tăng xuất hiện sát ý.
Lúc này, pho tượng trấn ma hơi sáng lên, tỏa ra ánh sáng vàng nhạt nhạt từ trước đến nay chưa từng có, toàn bộ Trấn Ma Điện đều hơi rung động.
Chính là bên trong giãy dựa và bồi hồi, áp lực và giải tỏa này, đã vô cùng phù hợp với ý niệm ẩn chứa bên trong pho tượng trấn ma này.
Hai mắt Bất Nộ Tăng tỏa sáng:“Không tệ, quả nhiên!”Sắc mặt Vô Úy Tăng hơi thả lỏng lại.