Thấy Lý Thanh Sơn và Tiểu An lần lượt đi vào trong cửa, Đa Cát nhặt mấy viên ma tâm rải rác trên mặt đất lên rồi nhét hết vào trong miệng, trong lòng lại hơi lưỡng lự.
Ma tộc ở tầng tiếp theo sẽ mạnh hơn tầng này nhiều, với thực lực của hắn mà đi tiếp xuống dưới thì không thể đảm bảo sự an nguy.
Mà sau khi ăn những viên ma tâm này xong thì hắn cảm thấy tinh lực toàn thân sôi trào, thực lực tăng mạnh, ở tầng này chẳng còn mấy nguy hiểm, là một cơ hội tốt để tách khỏi họ.
Những viên ma tâm đi vào trong cơ thể hẳn rồi hòa làm một thể cùng ma tâm của hắn tựa như giọt nước giọt mưa, sức sống tràn ngập, trên mặt hắn cũng xuất hiện nụ cười giả tạo không hợp với tuổi:“Theo họ thì có thể có được nhiều ma tâm hơn và trở nên mạnh hơn, mạo hiểm đôi chút cũng đáng.
”Trước khi đi vào bên trong, Đa Cát lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn tượng trấn ma cao chót vót nguy nga kia một cái, lấy làm kỳ lạ:“Rõ ràng hắn không bị thương, sao lại đau đớn như vậy?”Trên mặt hắn có chút mờ mịt, nhớ lúc nãy suýt chút nữa ăn xong cũng cảm thấy rất đau, không chỉ nỗi đau đớn ở trên người, mà còn có nỗi đến đến từ một nơi rất sâu, không biết là nơi nào, đau đớn âm ỉ không thôi.
Hắn sờ ngực theo bản năng, trái tim đập bình bịch.
Đây chính là bản tâm sao?Đối với Ma tộc mà nói, chỉ cần ma tâm không bị hủy, dù trái tim bị đâm xuyên qua thì cũng không chết, vì thế sự tồn tại của nó thường bị lãng quên.
Nghe nói hiểu được bí mật trong phi tượng kia thì có thể về nhà, về nhà? Hắn lắc đầu một cái, nương cũng đã bị ăn rồi, hắn không còn nhà nữa.
Hắn đè mạnh ngực, cảm giác kỳ quái kia truyền đến lần thứ hai, làm mũi hắn hơi cay cay.
Khuôn mặt nhỏ đen sì sì nhăn rúm lại, hắn cực kỳ ghét cảm giác này!Cũng may là, vào lúc này lại có một giọng nói vang lên trong lòng hắn:“Mau cùng đi với họ, nếu không thì sẽ không có ma tâm để ăn, hiếm thấy có cơ hội tốt như vậy, phải lợi dụng họ cho tốt!”Hắn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cảm giác kỳ lạ kia cũng biến mất rồi.
Nhưng lúc bước vào trong cửa, pho tượng trấn ma kia vững khắc sâu trong lòng hắn, đôi con ngươi đầy đau đớn kia chăm chú dõi theo hắn.
Đa Cát vừa chạm đến mặt đất thì cảm thấy thân thể nặng nề, bị đè ép lên mặt đất một cách hung ác.
Xem ta bắt được cái gì nè, ha ha, là một nhóc con này, hình như đi từ phía trên xuống, đúng là dũng cảm đấy, vừa vặn đủ cho ta ăn một bữa.
Một tên béo với gương mặt dữ tợn đạp Đa Cát ở dưới thân, trong tay hắn là một cây đao đẫm máu, vừa khoe khoang với đồng bạn vừa khua tay múa chân ở trên người Đa Cát, trong lúc cười to lộ ra cái miệng đầy những chiếc răng sắc nhọn.
“Tôn giả, tôn giả, cứu ta!”Đa Cát sợ hãi kêu to, nhưng không có ai để ý đến tiếng gào thét của Đa Cát, vì đó chỉ là tiếng kêu rên của đồ ăn.
“Cái gì mà đủ cho ngươi ăn một bữa, ai thấy thì cũng có phần, cắt từ giữa đi, chúng ta mỗi người một nửa.
”Ma tộc bên cạnh tên béo là một Ma tộc có vóc người cao to, gầy như gậy trúc, hai tay dài bất thường như sắp rủ xuống mặt đất, chẳng khác gì con vượn tay dài, một tay nó nắm lấy cánh tay của Đa Cát rồi hét lên đầy bất mãn.
“Buông tay! Đây là thứ ta giành được, dựa vào cái gì mà phải chia một nửa cho ngươi, cùng lắm chỉ chia cho ngươi một cánh tay để nếm thử.
”“Một cánh tay? Ngươi nghĩ hay quá ha, không được, nhiều nhất phải là một nửa!”Tên Ma tộc béo gắt gao đạp lên trên tên Đa Cát, tên Ma tộc gầy thì lại duỗi một bàn tay ra và nắm lấy một cánh tay khác của Đa Cát, sau đó kéo thật căng, không chịu buông tay.
Đa Cát cảm thấy thân thể sắp bị xé rách, thế là phát ra tiếng kêu rên đầy đau đớn.
Xẹt! Ánh đao lóe lên rồi máu bắn tứ tung.
Tên Ma tộc gầy liên tục lui về phía sau, hai cánh tay dài của hắn bị chặt đứt từ giữa, khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ và tức giận:“Ngươi dám…”Tên Ma tộc béo nhấc đao lên, chỉ vào hắn và nói:“Xem ai ăn ai!”Vòng eo của tên Ma tộc gầy bỗng duỗi dài ra, sau đó đánh về phía tên Ma tộc béo tựa như một con rắn vậy, chỗ tay bị cụt sinh ra hai xúc tu thật dài, nó cuốn lấy cổ của tên Ma tộc béo.
Trên người Đa Cát vang lên tiếng răng rắc, không biết xương cốt toàn thân bị giẫm đứt bao nhiêu chiếc, đau đớn không chịu nổi.
Nhưng người hắn lại càng khô nóng khó chịu hơn, ma tâm điên cuồng đập bình bịch một cách dữ dội.
Đa Cát liên tục nuốt chửng rất nhiều ma tâm, ma lực mà mỗi một viên ẩn chứa đều mạnh hơn bản thân hắn nhiều.
Nó vốn nên bộc phát từ sớm, nhưng lúc nãy có tượng trấn ma luôn luôn tỏa ra lực trấn ma nên không sao, hiện tại đã rời xa tượng trấn ma nên nguồn sức mạnh này lập tức bộc phát.
Hơn nữa tuổi của hắn còn quá nhỏ, cũng không biết tác hại của việc nuốt ma tâm linh tinh.
Ma khí ô uế cuồn cuộn trào ra vờn quay xung quanh, hai tay nhỏ gầy của hắn hoàn toàn hóa thành móng vuốt sắc bén màu đen kịt.
Móng vuốt kia cào lên mặt đất màu vàng, đốm lửa bắn tung tóe, tiếng chói tai sắc bén vang lên.