Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1115 - Chương 1120: Tiểu Ma Thành Đại Ma

Chương 1120: Tiểu Ma Thành Đại Ma

Từng chiếc xương phá thân mà ra, các khớp xương được kéo căng, con ngươi hoàn toàn biến thành màu tím, sau đó quát lên:“Ta muốn ăn các ngươi!”Đến cuối cùng nó đã biến thành tiếng rít gào của dã thú, kèm theo cả sự giãy giụa kịch liệt.

“Hắn hoàn toán ma hóa rồi, mau giết hắn đi!”Tên ma tộc béo cảm nhận được sự phản kháng dữ dội truyền đến từ dưới chân, với sức mạnh của hắn mà lại có chút không áp chế nổi.

Tên ma tộc gầy khiếp sợ hét lên:“Sao hắn lại có loại sức mạnh này!”Ma hóa là sức mạnh cơ bản nhất của Ma tộc, một khi thi triển thì thực lực sẽ tăng gấp bội.

Nhưng ma tộc lại coi trọng việc nhân ma hợp nhất, nếu sức mạnh ma tâm quá lớn, không thể khống chế thì sẽ bị chiếm lấy thân thể, mất đi lý trí và biến thành dã thú cuồng bạo, bị ma hóa hoàn toàn.

Dù là ma tộc hung ác cũng không muốn biến thành như vậy, vì thế họ đều cực kỳ cẩn thận lúc nuốt chửng ma tâm.

Khi nuốt ma tâm của ma tộc nhỏ yếu hơn mình thì không có chút tác dụng nào, chỉ làm ma khí bản thân trở nên lộn xộn.

Mà nuốt chửng ma tâm của ma tộc mạnh mẽ thì có thể tăng cao sức mạnh, nhưng cũng dễ bị mất khống chế, hoàn toàn bị ma hóa.

Chiếc đao hung ác chém về phía cổ của Đa Cát, chỉ nghe tiếng “keng” vang lên, thế mà lại chém hụt, chém lên trên mặt đất.

Đa Cát bứt người ra khỏi sự áp chế rồi vồ mạnh về phía tên ma tộc béo, phốc một tiếng đã chui vào trong bụng lớn của hắn, không khác nào nữ nhân hoài thai mười tháng, nhưng chỗ này thì có một bàn tay đâm ra, chỗ kia thì có một chiếc chân xé rách.

Tên ma tộc gầy vung vẩy hai xúc tu mà không có chỗ để xuống tay.

Khuôn mặt tên ma tộc béo thì tràn đầy vẻ tàn ác, vung đao lên trở tay đâm về phía bản thân mình, xuyên qua cả cơ thể.

Trong chốc lát hắn đã đâm được bảy đến tám đao, máu tươi phun tung tóe, vẩy khắp các vách tường, vô cùng đẫm máu.

Rầm một tiếng, cây đao rơi trên mặt đất, ngực tên ma béo nhô lên cao cút rồi nổ tung ầm ầm.

Đa Cát ngậm một viên ma tâm rồi xé rách thân thể kia mà ra, trên người có vài vết đao thảm thiết.

Tứ chi hắn chạm đất, tùy tiện nhai nhồm nhoàm viên ma tâm vài lần rồi nuốt xuống tựa như một con thú nhỏ hung ác, vết đao trên người khép lại với tốc độ thấy được bằng mắt thường.

Trên đầu thì mọc ra ba chiếc xương thẳng tắp tựa như sừng nhọn, thân thể cũng biến lớn theo, miệng kéo ra tận mang tai, lộ ra một loạt răng nhọn như đao.

Đa Cát giờ hoàn toàn chẳng còn hình người nữa, đầu hắn xoay một cái, nhìn chằm chằm tên ma tộc gầy với đôi mắt màu tím rồi nhào tới mãnh liệt.

Tên ma tộc gầy xoay người bỏ chạy nhưng đã quá muộn, lập tức bị đánh gục lên đất.

Một tiếng răng rắc vang lên, miệng hắn mở lớn đến mức khó mà tin nổi rồi bỗng khép lại, trên vai tên ma tộc gầy bỗng có thêm một chỗ trống hình nửa hình trong.

Đồng thời hắn cũng dùng hai chiếc vuốt cào cấu loạn cả lên, khiến máu tươi văng tung tóe toàn thân.

Xúc tu quấn quanh trên thân được nới lỏng, Đa Cát ném thi thể xuống rồi tránh sang một bên, sau khi ăn xong hai viên ma tâm thì thân thể hắn càng trở nên khổng lồ, thân thể vốn gầy ốm bỗng trở nên khỏe mạnh thoăn thoắt tựa như báo đen, hình thể còn lớn hơn con báo đen vài lần, toàn thân đầy gai sắc bén, trông có vẻ cực kỳ dữ tợn.

Hắn cúi đầu ngửi mặt đất một cái rồi xoay người nhảy lên tường, chạy về phía nơi xâu xa nhất của hành lang.

“Ma tộc nhỏ này đã biến thành ma thú, không thể biến trở lại đâu ha.

”Bất Nộ tăng nhẹ nhàng thở dài, hắn đã gặp tình cảnh như này không biết bao nhiêu lần trong vòng trăm năm canh giữ ở trước Trấn Ma điện.

“Sự đệ đồng cảm với ma tộc sao? Tuy rằng hắn còn nhỏ nhưng ma tính lại ăn sâu bén rễ, cái này đều là do họ gieo gió gặt bão thôi, không tránh được người ở bên ngoài.

Vô Úy tăng lạnh lùng nói.

“Sư huynh nói rất đúng, chúng ta vẫn nên nhìn đệ tử bảo bối kia của ngươi đi, hình như tình hình bên nàng không ổn lắm!”Lúc Lý Thanh Sơn bước vào trong cửa thì lòng Tiểu An hơi chấn động, nàng muốn vươn tay bắt lấy hắn nhưng đã chậm một bước, phía trước cứ chợt tối rồi chợt sáng.

Nàng liếc mắt nhìn bốn phía, không thấy tung tích của Lý Thanh Sơn đâu thì thầm nói:“Đi lạc rồi ư.

”Đây là một nhà giam khá lớn, tương đương với một đại sảnh rộng lớn, vẫn ngập trong vàng son lộng lẫy, có mấy chục ma nhân kẻ đứng người ngồi, trong đó có vài cái là nữ giới.

Có lẽ nơi này là sào huyệt của một ma tộc, mà cứ nơi nào hình thành được quần thể thì hiển nhiên đều có thủ lĩnh tồn tại.

Ở phía đông của đại sảnh lớn, một ma tộc với cái đầu mọc bướu thịt ngồi ở trên đài cao được dựng từ xương trắng, người hắn tỏa ra khí tức cường đại, mấy ma tộc nữ giới kia đều ngồi vây quanh bên cạnh hắn.

Hiển nhiên hắn chính là một vị ma tướng mạnh mẽ, thủ lĩnh của đám ma tộc và cũng là chủ nhân của sào huyệt này.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy Tiểu An, con ngươi của ma tướng lóe lên tia sáng âm u không thèm che giấu.

Hắn gạt đám ma tộc sang bên cạnh rồi đi từ trên đài cao xuống.

Bình Luận (0)
Comment