Vô Úy tăng lộ ra vẻ cẩn thận, thế giới mà ma tộc sinh tồn tràn ngập sự chém giết tàn khốc, tuy tu vi của ma tướng chỉ tương đương như tu sĩ Trúc Cơ, nhưng sức chiến đấu thì mạnh hơn tu sĩ Trúc Cơ nhiều.
Dưới sự thúc đẩy của ma tâm, điểm yếu trên người nó cực ít, cho dù là đệ tử Binh gia thể Khí song tu cũng chưa chắc bắt kịp.
Đệ tử nội viện của Thiên Long thiền viện cũng thường bị chịu thiệt trong lúc thí luyện, thậm chí hơi lơ là cũng có thể bị giết sạch.
Trong lòng nói:“Tuy Nhất Ý có thiên tư siêu tuyệt, Phật pháp uyên thâm, nhưng dù sao vẫn còn trẻ, không phải là đối thủ của ma tướng này.
”Mà ở trong Trấn Ma điện, ngay cả “Tăng Vương” là Vô Úy tăng cũng bị hạn chế bởi quy tắc và phải đi từng tầng từng tầng một, nếu Tiểu An gặp nạn thì e rằng hắn cũng không kịp cứu viện.
Thế nhưng những lúc nguy cơ sống còn như vậy là thời cơ tốt nhất để quan sát tâm tính của một người, dũng cảm hay là khiếp sợ, bình tĩnh hay là sợ hãi thì đều không thể che giấu được.
Thế là hắn kiên trì quan sát:“Nhất Ý, đừng để ta thất vọng.
”“Ngươi từ phía trên đi xuống sao?”Một ma tộc lè cái lưỡi bị chẻ ra rồi liếm một vòng trên mặt, hỏi mà chẳng có ý tốt gì.
“Không ngờ trong nhân loại cũng có nữ tử đẹp như vậy.
”Một ma tộc bày ra vẻ mặt thèm nhỏ dãi.
“Hừ, nhìn dáng vẻ da mịn thịt non của nàng thì chắc chắn mùi vị không tệ.
”Ma tộc giới nữ ngồi trên bảo tạo xương trắng hừ lạnh một tiếng, cất giọng tràn ngập đố kỵ.
“Vậy thì quá đáng tiếc, đương nhiên phải chơi đủ rồi mới ăn chứ, ha ha ha!”Những nụ cười khẩy, sự dâm dục cùng với sự đố kị vờn quanh trong quần ma như hổ rình mồi, Tiểu An vẫn mặt không cảm xúc, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước, ngoảnh mặt làm ngơ với tất cả những thứ này.
Sau đó nàng xoay người đi ra cửa, làm đám quần ma càng đắc ý hơn.
“Muốn đi ư!”Một ma tộc có thân hình cực kỳ cao to ngăn ở trước mặt Tiểu An tựa như một bức tường.
Vậy mà bước chân của Tiểu An không ngừng lại hay chần chừ chút nào, trong nháy mắt khi đụng vào ma tộc, người nàng lóe lên tia sáng vàng rồi biến mất, sau đó đi ra từ cánh cửa đẫm máu trên bức “tường” chắn này.
Ma tộc cao to trợn mắt lên, không thể tin nổi mà cúi đầu nhìn chiếc động lớn xuất hiện trên người mình, vẻ nghiêm túc lóe lên trong con ngươi ma tướng, còn chưa kịp ra tay thì Tiểu An đã lấy một vật ra rồi giơ lên đỉnh đầu mà chẳng thèm ngẩng đầu lại, phía trên vật đó thì hình vành tròn, bên dưới như đế đèn, lóe lên ánh sáng vàng, đó là “Minh Vương Phẫn Thị luân” do Tịch Quang thiền sư tặng cho.
“Minh Vương Phẫn Thị luân” đang đóng chặt bỗng mở rộng, bắn ra một tia sáng màu vàng, tia sáng kia lập tức xuyên qua lồng ngực của ma tướng.
Bất Nộ tăng cười nói:“Hóa ra Tịch Quang đã truyền cả Minh Vương Phẫn Thị luân cho nàng.
Sư huynh yên tâm được rồi.
”Minh Vương Phẫn Thị luân là một món pháp khí thuần tấn công, lực phá hoại cực mạnh, tia sáng vàng mà nó bắn ra gần như không gì không xuyên thủng.
Vô Úy tăng nhẹ nhàng lắc đầu:“Nếu nàng vì thế mà sơ ý thì nguy rồi.
”Ma tướng cúi đầu lộ ra vẻ hết sức ngạc nhiên, không ngờ lại có vũ khí có sức mạnh như thế, chỉ cười khẩy trong lòng:“Ngươi cho rằng như thế thì giết được ta sao? Ta từng nhìn thấy nhiều hòa thượng ngu xuẩn như vậy lắm rồi.
” Hắn đang muốn lao mạnh tới, giết nàng trở tay không kịp nhưng vệt sáng vàng kia đột nhiên tản ra, từ một thành mười, từ mười thành trăm.
Đồng thời chúng nhanh chóng xoay tròn, quét qua thân thể ma tướng tựa như cắt giấy, sau đó xoay tròn một vòng trong đại sảnh rồi mới tiêu tán.
“Ngươi…”Ma tướng lại tiến lên một bước, toàn thân đổ gục về phía trước, chia năm xẻ bảy thành bãi thịt nát, vài chỗ vẫn còn hơi ngọ nguậy.
Nhưng mặc cho sức sống của hắn mạnh bao nhiêu thì cũng không thể chắp vá lại rồi đứng lên được.
Những ma tộc khác đều choáng váng, trên mặt vẫn còn đọng lại nụ cười dâm đãng và sự tham lam, rồi bỗng “lạch cạch” vỡ tan thành mấy mảnh rơi trên đất.
Trong nháy mắt, sào huyệt của ma tộc yên tĩnh lại, không còn chút sức sống nào, máu tươi chảy ròng ròng, máu tanh tràn ngập.
Bước chân của Tiểu An không rối loạn chút nào, chỉ thấy bảo tọa chắp vá từ xương trắng ở phía sau ầm ầm sụp xuống.
Vô Úy tăng hơi run lên, cũng không phải do Tiểu An biểu hiện ra thực lực mạnh đến mức nào, mà hắn kinh ngạc vì nàng có thể vận dụng Minh Vương Phẫn Thị luân đến trình độ như thế!Lẽ ra với tu vi của nàng thì việc phát huy ra toàn bộ uy lực cũng đã không dễ dàng, thế nhưng nàng lại dễ dàng biến một tia sáng vàng chia thành trăm tia, mà mỗi một tia đều có hiệu quả chuẩn xác như vậy.
Bất Nộ tăng than thở:“Với một chiêu này, không có một ma tộc nào ở tầng thứ hai của Trấn Ma điện có thể làm tổn thương nàng dù chỉ một chút.
”Tiểu An đi lên hành lang, trước sau trái phải được chia thành bảy con đường.
Việc xác định phương hướng ở trong Trấn Ma điện này là chuyện không thể, quan điểm khi tạo ra nó cũng không phải để kẻ tù tội bị giam trong này dễ dàng tìm được phương hướng, có lúc dù chọn đúng hướng rồi nhưng đi tới cuối đường vẫn là ngõ cụt, nếu không có người chỉ bảo thì nơi đây sẽ là một tòa mê cung thực thụ.