Lý Thanh Sơn không thèm để ý, càng ma hóa thì ma tính càng nặng, chịu sự áp chế của Xiềng Xích Trấn Áp càng mạnh, chỉ thấy Xiềng Xích Trấn Áp ghìm sâu vào trong da thịt bành trướng của nàng.
Còn Lý Thanh Sơn thì giữ chặt mặt nàng.
“Để ta giúp ngươi sảng khoái!”“Không được!”Nữ Ma tướng phát ra tiếng thét chói tai cuối cùng, ma khí trong cơ thể bạo động, Xiềng Xích Trấn Áp điên cuồng thắt lạ, cuối cùng nổ tan nát ầm ầm.
Hai người bước qua phần vụn thi thể, tiếp tục tiến lên phía trước, chém giết mọi thứ.
Cuối cùng cũng đi tới trung tâm tầng thứ năm của Trấn Ma điện, đứng trước tấm cửa lớn mạ vàng.
Cấu tạo của mỗi một tầng trong Trấn Ma điện đều khác nhau một trời một vực, chỉ có cửa lớn mạ vàng này là trước giờ không thay đổi.
Trên quảng trường màu vàng, đám ma tướng chia làm hai phe đứng đối lập như hổ rình mồi, đều muốn bức lui đối phương.
Đúng vào lúc này, cánh cửa lớn mạ vàng từ từ mở ra, đám ma tướng dồn dập quay đầu lại, chỉ thấy hai bóng người xuất hiện.
Một người là nam tử hùng tráng với ma khí dày đặc, một là nữ tử tuyệt đẹp tỏa sáng chói lọi, trong tay mỗi người đều có một thành trường kiếm, kẻ đến chẳng lương thiện gì.
“Không muốn chết thì cút đi!”Lý Thanh Sơn vừa nói được một nửa thì một tia sáng vàng đã bắn ra từ bên cạnh và xuyên qua một ma tướng.
Tiểu An đứng thẳng, giơ “kiếm vàng” lên, nhắm ngay Vương Phẫn Thị luân vào lũ ma tướng.
Lý Thanh Sơn liếc mắt nhìn Tiểu An một cái, nàng thì le lưỡi đáp lại.
“Là Kim thân Phật môn, giết họ!”Đám ma tướng gầm rú đầy tức giận một trận rồi nhào về phía họ.
“Bỏ đi, dù sao ta cũng chỉ là lời nói mà thôi.
” Tay trái Lý Thanh Sơn mở ra, phóng từng đạo xiềng xích màu đen về phía hư không, để chúng quấn lấy đám ma tướng.
Tay phải hắn nắm chặt Trọng Thủy kiếm rồi vung về phía sau, cùng phóng về phía đám ma tướng với Tiểu An.
Tiếng gầm gừ, tiếng kêu thảm thiết, tiếng hét giận dữ, còn có tiếng binh khí chạm vào nhau, những âm thanh này đan dệt thành một bản nhạc hùng dũng mà hỗn loạn, máu tươi không ngừng tuôn ra ngoài cánh cửa đang mở từ những phần tay chân bị cụt.
Một cái đầu của ma tướng bay ra khỏi cửa lớn mạ vàng, va vào vách tường rồi lăn xuống đất.
Bên dưới chiếc cổ bị chém đứt lại vươn ra những chiếc râu dài, chúng nhanh chóng bò về phía cửa chính, bò qua từng chiếc chân chân với hình dạng quái dị, tìm tới thân thể của mình, bỗng một chiếc chân khổng lồ ầm ầm hạ xuống, giẫm nát chiếc đầu kia.
Lý Thanh Sơn dùng sức nghiền một cái, Trọng Thủy kiếm vươn dài mười trượng quét ngang ngàn quân, tạo ra một hồi gió tanh mưa máu, chém mấy tên ma tướng lao tới này rồi nói với Tiểu An ở phía sau:“Nơi này đúng là rất thú vị!”Chí ít thì chém những tên ma tướng này sảng khoái hơn chém bọn thi tướng kia nhiều.
Việc xé rách hay nghiền nát cái bọn có hình dạng kỳ quái này đúng là mang đến khoái cả nhiều hơn việc giết bọn vốn là người chết.
Dưới cái nhìn chằm chằm của tượng trấn ma, kình khí cuồng bạo điên cuồng lưu chuyển trong quảng trường, hình thành nên bão táp xoắn ốc, thổi bay vô số tàn chi và máu tươi.
Lý Thanh Sơn và Tiểu An dựa lưng vào nhau, đứng sừng sững giữa bão táp, khua tay múa chân xé tan tất cả cuồng phong.
Gió lớn lắng lại, chiến đấu chấm dứt.
Trọng Thủy kiếm bị quăng xuống, quăng ra một vết máu nổi bật.
Trên thân kiến hiện lên một loạt lỗ thủng, vết nứt, sắp vỡ tan nát vụn.
Món linh khí thượng phẩm này không đủ chống đỡ với trận chiến như vậy nữa.
Trên người Lý Thanh Sơn cũng tràn đầy vết thương thảm thiết, rất nhiều vết thương gần với chỗ hiểm.
Dưới tình huống không sử dụng năng lực yêu ma mà lấy ít địch nhiều thì không thể không bị thương.
Nếu không phải có sự khắc chế kỳ diệu của Trấn Ma đồ lục đối với những ma tướng này, dù phát huy thiên phú chiến đấu của bản thân đến tận cùng thì cũng không thể tồn tại quá mười giây.
Lại nhìn trên kim thân của Tiểu An cũng có một loạt vết thương, sau khi cho kim thân tản đi thì bản thân lại không mất một sợi tóc.
“Đáng tiếc không thể lấy những thi thể này đi.
”Lý Thanh Sơn dùng thần niệm truyền âm, nói với Tiểu An bằng giọng hơi tiếc nuối, hai hòa thượng kia không phải kẻ ngu, tuyệt đối không thể làm ra hành vi kỳ lạ khiến người ta nghi ngờ được.
Tiểu An đáp lại:“Không sao, này có tính là gì.
”Lý Thanh Sơn gật gù rồi xoay người đối mặt với tượng trấn ma, bắt đầu lĩnh ngộ Trấn Ma đồ lục thức thứ năm.
Ở bên ngoài Trấn Ma điện, Vô Úy tăng yên lòng, Bất Nộ tăng ở bên cạnh đã mất tích không thấy bóng dáng, thì ra hắn đã đi vào trong Trấn Ma điện để sẵn sàng cứu viện bất cứ lúc nào.
Mặc dù nói thiên tài bị giết thì không được coi là thiên tài, nhưng đây là tầng thứ năm trong Trấn Ma điện, dù phái ra một đám đệ tử ưu tú nhất của Thiên Long thiền viện thì cũng khó bảo đảm toàn quân không bị diệt.
Nhưng cuối cùng, sức chiến đấu mà Lý Thanh Sơn và Tiểu An thể hiện khiến hắn cảm thấy cực kỳ bất ngờ.
Hai người hợp lực gần như không chê vào đâu được, không thể dùng từ ăn ý hiểu ngầm để hình dung, quả thực là đồng lòng đồng thể.
Hình như có một mối liên hệ đặc biệt tồn tại giữa họ, không chỉ đơn giản là tình yêu nam nữ.