Một nam tử tóc tai bù xù, vẻ mặt lạnh lùng ngồi khoanh chân, trên đầu gối là một thanh kiếm có hình dạng kỳ lạ và ma khí dày đặc.
Thân kiếm đen kịt như mực nhưng cũng không thẳng tắp, mà là chia thành từng đoạn tựa như bảo tháp, độ dài lên tới một trượng, có thể tưởng tượng được cần vóc người như thế nào mới có thể vung được thanh kiếm như vậy.
Chỗ quái dị nhất vẫn là lưỡi kiếm, không phải vàng cũng chẳng phải sắt, không phải đá cũng chẳng phải gỗ, mà là một đống máu thịt uốn quanh huyết quản, ở giữa là một đôi mắt to bằng miệng chén, chỉ có trong mắt chứ không có con ngươi, trong đó phủ đầy tơ máu, trông vô cùng quỷ dị.
Các ma tướng khác đều duy trì khoảng cách mấy trượng với hắn, có loại cảm giác không dám thở mạnh tiếng nào.
“Con mẹ nó, các ngươi đang làm gì đấy? Cút ngay, đừng chắn bức tường!”Một tiếng quát to phá vỡ sự yên tĩnh, một ma nhân toàn thân tỏa ra khí tức hung bạo nhảy ra khỏi cánh cửa bên dưới tượng trấn ma, hắn vung một chưởng về phía nam tử lạnh lùng kia.
Hiển nhiên vị trí mà nam tử lạnh lùng ngồi chỗ tốt nhất để nghiên cứu tượng trấn ma, nhưng cũng vừa hay cản đường đám ma nhân đến từ bên dưới.
Trong mắt đám ma nhân đều tràn ngập vẻ trào phúng cười trên sự đau khổ của người khác:“Liệt Đồ đại nhân là thiên tài ma tộc, tuy bị đánh rớt khỏi cảnh giới ma soái nhưng cũng không phải đối tượng ma tướng đối kháng được, chớ nói chi còn có Tà Nhãn trong tay.
”Tay phải Liệt Đồ hơi lung lay, một trận gió tanh mưa máu lập tức phất qua quảng trường.
Ma tướng hung bạo lảo đảo đi qua bên cạnh Liệt Đồ, từ vai trái đến eo hắn đã có thêm một vết thương thảm thiết, nó đang trào máu dữ dội.
Hắn quay đầu lại và nói:“Ngươi là…”Chưa nói hết thì hắn bỗng cảm thấy như thiếu mất thứ gì quan trọng, lập tức cúi đầu nhìn ngực mình.
Liệt Đồ cũng cúi đầu thưởng thức ma tâm màu đen tựa như cục đá trong tay, phía sau lập tức truyền ấm tiếng ầm ầm, thì ra ma tướng hung bạo kia đã ngã ra đất.
Liệt Đồ cũng không quay đầu lại, đặt ma tâm vào trong con mắt quỷ dị giữa chuôi kiếm, tròng mắt chập chờn rồi dung nhập ma tâm từng chút một, trong tròng mắt lập tức có thêm một con ngươi màu đen tựa như vẽ rồng điểm mắt.
Tròng mắt chuyển động một vòng, mỗi một ma tướng bị nhìn đều cảm thấy ớn lạnh sâu sắc.
Những sợi tơ máu dày đặc quấn quanh con ngươi màu đen, toàn bộ chuôi kiếm đều điên cuồng vặn vẹo, gió tanh gào thét khuấy đảo khiến tóc Liệt Đồ bị hất lên và tràn nhập đại điện, khiến chúng ma tướng đều có cảm giác nghẹn thở.
Cả thanh trường kiếm đều tỏa ra ánh sáng màu đen, tựa như bóng đêm giáng lâm, màu vàng xán lạn ở bốn phía lập tức mờ nhạt đi, chỉ có bức tượng trấn ma kia là không thay đổi màu sắc, quan sát tình cảnh này từ trên cao.
Nhưng chỉ chốc lát sau ma tâm đã bị gạt ra khỏi trong mắt và rơi leng keng trên mặt đất, cảm giác đó tựa như ai đó ăn phải món gì khó ăn rồi phun ra một cách cực kỳ khinh thường.
Liệt Đồ lắc đầu nhẹ:“Quả nhiên vẫn không được, ma tâm của ma tướng không thể nào thỏa mãn Tà Nhãn được, cần có ma tâm mạnh hơn mới được, nhất định phải nhanh chóng khôi phục sức mạnh, giết tới tầng thứ bảy rồi tìm kiếm ma tâm thích hợp.
” Đôi tai hơi nhọn của hắn bỗng động đậy, cảm giác ngoài cửa có rất nhiều tử khí tụ tập.
Tuy những ma tướng khác sợ Liệt Đồ nhưng cũng không phải kẻ yếu, khi cảm ứng được thì đều dồn dập lộ ra vẻ cảnh giác.
Ầm!Chín cánh cửa lớn mạ vàng bỗng cùng mở ra, trăm tên thi binh chen chúc mà vào.
Đám ma tướng đều không tỏ vẻ gì, hóa ra chỉ là đám thi binh thôi.
Liệt Đồ cau mày, cảm thấy có chút không đúng, trong đám ma tộc không thiếu kẻ có thể khống chế thi thể.
Nhưng những thi binh này vốn đều là nhân loại, mà trong Trấn Ma tháp này lấy đâu ra nhiều thi thể nhân loại như thế, đám lừa trọc trong Thiên Long thiền viện càng không thể dùng chiêu này.
Tà Nhãn trong tay hơi chuyển động, lập tức nhìn thấy phía sau mỗi tên thi binh đều được dán phù lục lít nha lít nhít, chúng vỡ tan cùng lúc rồi bắn ra tia sáng.
Từ Hỏa Cầu phù cấp thấp đến Xích Dương phù cường đại, xen lẫn lộn với Bôn Lôi phù cùng với Bạo Liệt phù, hàng trăm Thi Binh đằng sau, lít nha lít nhít hỗ trợ nhau vượt qua ngàn tấm Linh phù - đương nhiên, những đồ vật tương đối quý giá như Tử phù, dễ dàng rước lấy sự hoài nghi chắc chắn sẽ không thể dùng ở chỗ này.
Lý Thanh Sơn cùng Tiểu An một đường giết đến phần trung tâm quảng trường bên ngoài tầng thứ sáu của Trấn Ma điện, liền bắt đầu tiến hành chuẩn bị.
Chiêu thức mà phần tử khủng bố hay dùng này, đương nhiên là do Lý Thanh Sơn nghĩ ra, vốn chỉ là muốn đánh khiến đối phương trở tay không kịp, có thể tiến hành tập kích.
Nhưng bắt đầu từ khi dán tấm Linh phù đầu tiên lên, Lý Thanh Sơn giống như một đứa trẻ muốn xem thử sức mạnh của pháo nổ, lấy ra toàn bộ Linh phù có tính công kích của Lôi Hỏa nhất hệ, sau đó Tiểu An ra lệnh một tiếng, trăm gã Thi Binh cùng nhau xông vào trong đó tự bạo.
Phản ứng của các ma tướng cũng không phải là chậm, mỗi người tự mình thi triển thủ đoạn phòng ngự.
Thế nhưng quảng trường hình tròn này tổng cộng cũng chỉ có chín cửa mà thôi, hơn nữa thi binh do Tiểu An sắp xếp không xông vào toàn bộ, có chín người còn ở lại, chuyên môn phụ trách đóng cửa!Chín cái quạt được mạ vàng ở cửa lớn mở ra rồi đóng lại, tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt.