Tiểu An đã phát huy Kim Cương Phục Ma kinh đến cực điểm, nhưng Liệt Đồ nhân kiếm hợp nhất, sức mạnh đã hoàn toàn đã vượt qua ma tướng.
Nếu như chỉ là loại tầm thường thì vừa đối mặt đã bị đâm thành cái phễu rồi.
"Mau đến giúp đỡ!" Tiểu An niệm một tiếng.
"Tới ngay!"Lý Thanh Sơn cười rồi quay đầu lại, vung tay lên, Trấn Ma xích đen nhánh xen kẽ ngang dọc, quấn quanh bay về phía Liệt Đồ.
"Vô dụng!"Liệt Đồ gầm lên, trên người đâm ra vài chục kiếm phong, chặt đứt đoạn Trấn Ma xích, đột nhiên một bóng đen trùm xuống, hắn ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy một tòa bảo tháp chín tầng đen nhánh như mực xuất hiện giữa không trung.
Lừng lẫy uy nghiêm, thế không thể ngăn.
Trấn Ma đồ lục chiêu thứ hai.
Trấn Ma tháp!Rầm!Quảng trường chấn động kịch liệt , Trấn Ma tháp từ trên trời giáng xuống, áp Liệt Đồ ở bên dưới.
"Chiêu này quả nhiên cực bá đạo.
" Lý Thanh Sơn cười nói.
"Thả ta ra!"Tiếng gầm của Liệt Đồ từ trong Trấn Ma tháp truyền ra, sau khi hắn dung hợp với Tà Nhãn, thì sẽ không ngừng bị cắn nuốt, nếu như không thể nhanh chóng giết chết hai người kia, cuối cùng sẽ bị cắn nuốt hoàn toàn, thành một bộ phận của kiếm, cuối cùng chỉ có lợi cho Lý Thanh Sơn.
Hắn liều mạng giãy giụa, trong thân thể đâm ra từng lưỡi kiếm một, nhưng bảo tháp màu đen này lại không giòn yếu giống xích Trấn Ma, lưỡi kiếm hoàn không kịp áp sát thân tháp đã nhanh chóng suy yếu, ma khí trong cơ thể càng bị trấn áp không ngừng.
Liệt Đồ cũng rất hung hãn, điên cuồng đập phá bên trong tháp, Trấn Ma tháp chấn động rung lắc, cứ như tùy lúc sẽ bị lật tung lên.
Lý Thanh Sơn lại vung tay, chín sợi Trấn Ma xích ào ào bay đi, quấn quanh từng vòng trên Trấn Ma tháp, rồi cố định ở trên đất, căng như dây dàn, Trấn Ma tháp dừng rung lắc ngay lập tức, chỉ nghe mấy tiếng đập phá "Phanh phanh", Trấn Ma tháp lại vẫn bất động như sơn.
"Thành rồi, hóa ra đây mới là cách dùng thật sự của Trấn Ma xích, phối hợp với Trấn Ma tháp để trấn áp, lại có mấy người có thể trốn thoát!"Lại tu thành một thủ đoạn lợi hại mới, Lý Thanh Sơn cũng vô cùng hoan hỉ, điều thiếu sót duy nhất là chiêu thức trong Trấn Ma đồ lục này chủ yếu đều là trấn áp, không truy cầu một kích giết chết.
"Trấn Ma xích tốt xấu gì cũng còn có thể trói chắc rồi giết, Trấn Ma tháp lại cũng ngăn cách ta ở bên ngoài, nếu như Liệt Đồ này không tự chết đi thì còn phải di dời Trấn Ma tháp ra rồi nghĩ cách giết chết hắn, thật là phiền phức!"Lý Thanh Sơn đánh giá Trấn Ma tháp màu đen này, trong lòng đột nhiên nói: "Cũng đều là chín tầng, chẳng lẽ đây chính là nguyên hình của Trấn Ma điện này? Nếu như nói Trấn Ma điện này thật ra là một cái Trấn Ma tháp, vậy cái tháp này phải lớn bao nhiêu? E rằng còn to hơn Đại Phật sơn này nhiều.
"Đột nhiên, một khí tức hung tợn phá tan một cánh cửa mạ vàng rồi xông vào trong quảng trường, thân hình khổng lồ kia gần như là chen vào bên trong cánh cửa, từng cái răng nanh đều bén nhọn sắc sảo hơn cả trường thương, thở ra từng hơi thở tanh tưởi.
"Lại tới rồi một tên nữa! Ồ? Ngươi là Đa Cát ư?"Lý Thanh Sơn chú ý đến tròng mắt màu tím đậm của quái thú kia, nhớ lại dáng vẻ của Đa Cát lúc nén sức ma hóa.
"Rống!" Đa Cát phát ra tiếng gầm uy hiếp của mãnh thú trước khi tấn công.
"Không nghĩ đến hắn lại biến thành dạng này, là vì cắn nuốt quá nhiều ma tâm à?"Lý Thanh Sơn cảm thấy trên người Đa Cát có ma khí cực kỳ cuồng bạo cường liệt, hắn phải duy trì sự tồn tại của Trấn Ma tháp và Trấn Ma xích, nên không thể rảnh tay ra để trấn áp Đa Cát.
Đa Cát cũng ngước nhìn Lý Thanh Sơn với Tiểu An một cái, tầm nhìn vượt qua bọn hắn, nhìn chằm chằm vào bức tượng Trấn Ma kia.
Tượng Trấn Ma cũng đang nhìn lại hắn, cuối cùng cúi đầu xuống, rồi lại nhìn vào những ma tâm rơi đầy trên đất, lộ ra vẻ tham lam.
Lý Thanh Sơn khẽ động trong lòng.
Thúc động Đại Diễn thần phù, một quái thú giống hệt Đa Cát, lại to lớn hung tợn hơn Đa Cát ngăn ở trước mặt Đa Cát, phát ra tiếng gầm gào.
"Ơ, đây là? Hắn còn biết huyễn thuật à?"Vô Úy tăng lộ ra một tia kinh ngạc, tuy hắn thấy nhiều biết rộng, đối với tiểu thuyết gia đã gần sa sút lại cũng không biết được bao nhiêu.
Thân hình Đa Cát hơi co lại, lập tức đã bị chọc giận.
Hung mãnh nhào lên, lại nhào hụt một cái, quái thú kia bị hắn đụng khẽ vào, liền uốn éo biến mất, với trí tuệ hiện tại của hắn lại càng không hiểu nổi có chuyện gì xảy ra, ngẩn cả người.
Lý Thanh Sơn lại thừa cơ hội ấy, vung tay lên, kình khí cuốn tất cả ma tâm về trong tay, nói với Đa Cát: "Muốn có ư?"Đa Cát gầm lên rồi bổ nhào qua, thân hình tuy to lớn nhưng một cái vọt này lại vô cùng nhanh nhẹn.
Cắn nuốt càng nhiều ma tâm, hắn sẽ càng ma hóa cuồng bạo một cách lợi hại, nhưng hắn lại không thể đè nén được sự xung động này, cũng giống như người đang lênh đênh trên biển không kìm được mà muốn uống nước biển vậy, loại cảm giác đói khát đó không từ ngữ nào có thể hình dung được.
Lý Thanh Sơn quay người, dùng sức ném hết ma tâm về phía sau.
Đa Cát không hề do dự, lập tức từ bỏ Lý Thanh Sơn, nhảy vọt qua đỉnh đầu Lý Thanh Sơn, rượt đuổi những ma tâm kia, ma tâm ào ào bay về phía Trấn Ma tháp.