Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1129 - Chương 1135: Phản Ma Kiếm

Chương 1135: Phản Ma Kiếm

Lý Thanh Sơn nhanh trí phát hiện, đúng rồi, thì ra Trấn Ma tháp này chẳng những có thể vây khốn địch nhân, còn có thể hộ thể, tuy không thể giết địch, nhưng thực ra cũng được coi như là một thủ đoạn vô cùng thiết thực.

Hơn nữa thân ở trong Trấn Ma tháp, hắn cảm thấy quang hoa của ma tâm đều nhạt đi rất nhiều, Trấn Ma tháp này không chỉ dùng để trấn áp tà ma, mà quan trọng hơn là dùng để trấn áp ma tính của bản thân.

Hắn không khỏi nhớ tới pho tượng trấn ma thứ ba, cả người nam ma nhân bị trói chặt bởi xiềng xích.

Chắc hẳn là vào lúc phát điên không thể tự khống chế bèn lấy xiềng xích tự trói mình lại rồi dùng tháp cao tự trấn áp.

Chỉ là nơi này tối đen như mực, nhìn thể thấy được bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Đang nghĩ tới đây, trước mắt bỗng sáng ngời, hắn thấy được cảnh tượng bên ngoài, Trấn Ma tháp như hóa thành trong suốt, có thể thấy rõ ràng lệ mang cùng Trấn Ma tháp kịch liệt va chạm, tạo ra từng tia lửa, thì ra là một đạo kiếm phong đang cuồn cuộn không dứt bắn ra từ trong miệng Liệt Đồ.

Uy lực của đợt phản kích cực kỳ nguy hiểm này của Liệt Đồ không thể nói là tầm thường được.

Có lẽ ngay cả Linh Quy Huyền Giáp cũng không dễ dàng ngăn cản, nhưng không xuyên thủng được Trấn Ma tháp này.

Không phải khả năng phòng ngự của Trấn Ma tháp mạnh hơn Linh Quy Huyền Giáp, mà là Trấn Ma tháp này mang theo một luồng lực chấn ma, chuyên để khắc chế ma tộc, dù thế công của đối phương có mạnh hơn nữa, nhưng khi rơi vào Trấn Ma tháp này đều bị suy yếu bảy tám phần.

Đa Cát nhân cơ hội cắn vào viên nhãn cầu kia, Lý Thanh Sơn ở trong Trấn Ma tháp vung tay lên, từng sợi xích màu đen bắn tới, quấn lấy Đa Cát.

Đa Cát giãy giụa kịch liệt, dây xích bị dãy đứt từng sợi một, nhưng nhanh chóng có thêm nhiều dây xích quấn quanh, trong trận tranh đấu vừa rồi, hắn đã bị trọng thương, đã không còn thái độ hung mãnh như ban đầu nữa.

Một kích cuối cùng của Liệt Đồ rốt cục cũng trở nên suy yếu, hắn ngã quỵ xuống đất, biến thành một cỗ thi thể.

Trấn Ma tháp lại bay lên lần nữa, bay qua trấn áp Đa Cát, Lý Thanh Sơn cười nói: "Kiếm ta nhìn trúng không thể để ngươi nuốt một cách dễ dàng như vậy được.

” Đúng lúc này, dị biến đột nhiên nổi lên, đầu lưỡi đỏ tươi, bỗng nhiên kịch liệt duỗi dài, đoạn trước nứt ra một cái miệng đầy răng nanh, hướng ánh mắt trên ngực Liệt Đồ cắn qua.

Tiểu An đang muốn vung kiếm chặt đứt đầu lưỡi kia, tình huống lại biến hóa, thi thể Liệt Đồ lại động đậy, bay về phía Lý Thanh Sơn.

“Hừ…thế mà lại giả chết!”Lý Thanh Sơn vươn tay ra, một tay bóp chặt cổ Liệt Đồ, nhưng phản ứng của Liệt Đồ lại vượt qua dự liệu của hắn, Liệt Đồ không giãy giụa phản kháng, cứ cứng đờ không nhúc nhích, huyết nhục cả người nhanh chóng tan ra, chỉ có nhãn cầu trên ngực vẫn không thay đổi.

Một lát sau, cặn bã màu đen rơi xuống đất, Liệt Đồ hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một thanh trường kiếm kỳ lạ nắm trong tay Lý Thanh Sơn.

"Thú vị, xem ra không chỉ thần kiếm hữu linh, ma kiếm cũng như vậy, thanh kiếm này cũng biết được xung cát tránh hung, vứt bỏ ám đầu minh, không sai không sai.

" Lý Thanh Sơn vuốt ve thân kiếm, cười nói, thanh ma kiếm vừa mới mất đi chủ nhân này có vẻ cực kỳ ngoan ngoãn, con mắt kia chuyển động, còn chủ động truyền lực lượng của mình cho Lý Thanh Sơn, tựa như có một giọng nói đang thì thầm bên tai: "Ta rất sắc bén, ta rất cường đại, cầm lấy ta, ta sẽ giúp ngươi giết chết tất cả địch nhân!” Nếu là người bình thường đạt được một thanh ma kiếm quỷ dị như vậy, cho dù là yêu thích lực lượng, không đành lòng phá hư bỏ qua, cũng khó tránh khỏi nảy sinh vài phần chán ghét, nhưng Lý Thanh Sơn lại cảm thấy rất thích, nói với con ngươi quỷ dị ở chuôi kiếm: "Kiếm ơi kiếm, mỗi một đời chủ nhân của ngươi đều có kết cục như vậy! Ngươi phản bội vứt bỏ bọn họ, thế nhưng, đây cũng không phải lỗi của ngươi, ngươi chỉ là một thanh kiếm mà thôi, ai bảo bọn họ quá yếu.

” Con người luôn muốn tất cả mọi thứ trung thành với chính mình, phụ nữ phải trung thành, bạn bè phải trung thành, thậm chí cả chó và ngựa phải trung thành, nhưng lòng trung thành vĩnh cửu không tồn tại, và lòng trung thành của ngựa đã bị cưỡi đạp còn lòng trung thành của chó đã bị thúc ép.

Lý Thanh Sơn không có ý định trung thành với bất cứ ai, cũng không cần bất cứ kẻ nào hay bất cứ thứ gì phải trung thành với mình.

"Từ hôm nay trở đi, tên của ngươi là 'phản bội', ừm, phản bội ma kiếm, gọi ngươi là Phản Ma kiếm là được rồi.

" Quang hoa trên thân kiếm phóng ra, tựa như đang nhảy nhót đáp lại.

Lý Thanh Sơn mỉm cười, nếu như không muốn bị kiếm phản bội, vậy thì chỉ có thể không ngừng trở nên mạnh mẽ, cố gắng sống sót.

Hắn tiện tay khiêng Phản Ma kiếm lên vai, thanh kiếm này dài tới một trượng, đợi sau khi hắn ma hoá rồi dùng là phù hợp nhất.

Tầm mắt Lý Thanh Sơn xuyên qua Trấn Ma tháp, chỉ thấy Đa Cát điên cuồng gầm thét, không ngừng va chạm vào Trấn Ma tháp.

Tuy rằng thân bị trọng thương, nhưng lực lượng của hơn trăm khỏa ma tâm ở trong cơ thể hắn không ngừng kích động, thương thế trên người nhanh chóng khôi phục, ma hóa càng ngày càng lợi hại.

Lý Thanh Sơn nhẹ thở dài, thật sự không thể liên tưởng đến đứa bé đen nhẻm gầy gò kia, hắn phất tay rút Trấn Ma tháp.

"Chương 1136: Áo Nghĩa

Đa Cát mãnh liệt vồ về phía hắn, thân hình hai người chênh lệch rất lớn, giống như mãnh hổ vồ thỏ.

Đa Cát tất nhiên mạnh hơn mãnh hổ nhiều, nhưng Lý Thanh Sơn cũng không phải thỏ, chân trái của hắn nghiêng về phía trước, bước ra một bước, một chân đứng vững như đóng đinh lên mặt đất, miệng hít vào một hơi thật dài, cơ ngực nhô lên cao, cánh tay phải hướng về phía sau, kéo căng đến cực hạn, tựa như chùy công thành vào thế chỉ chờ phát động, một quyền mãnh liệt đánh vào đầu Đa Cát.

Đa Cát quay cuồng bay ra ngoài, đụng vào tường, đứng lên lắc đầu, răng đã gãy mất mấy cái, trong miệng phun ra máu tươi.

Trong một quyền này ẩn chứa trấn ma lực mãnh liệt, sau khi tu đến bức đồ thứ sáu của Trấn Ma đồ lục, ma tâm trong cơ thể Lý Thanh Sơn lại càng trong suốt thấu triệt, lực phá hoại đối với ma tộc cũng trở nên mạnh hơn.

Đa Cát gào thét điên cuồng, lại nhào tới, căn bản không còn sợ hãi chuyện sống chết.

Sau đó ""Rầm"" một tiếng, lại ngửa mặt lên trời bay ra ngoài, kéo ra một vết máu thật dài trên mặt đất.

Lý Thanh Sơn thu nắm đấm lại, nếu chỉ dựa vào đòn tiến công không có quy luật này thì chỉ có thể áp đảo những kẻ yếu đuối kia, căn bản không tạo ra chút uy hiếp nào với hắn.

Nếu không phải Liệt Đồ bị nhốt trong Trấn Ma tháp chật hẹp, bị cản trở không dời đi được, chỉ sợ đã sớm chém Đa Cát thành nhiều mảnh.

Mà nếu hắn muốn giết Đa Cát cũng chẳng cần hao phí nhiều khí lực, nhưng nhìn đôi mắt màu tím kia, trước mắt tựa như xuất hiện thân ảnh của tiểu hài tử, lại nhớ tới pho tượng trấn ma nọ, nam ma nhân đau khổ vùng vẫy trong ma tính.

“Hy vọng ngươi có thể cảm nhận được đau khổ này”Nhìn Đa Cát nhào tới, Lý Thanh Sơn yên lặng nói, đôi mắt chợt lóe lên, bỗng nhiên thấy được ma tâm trong cơ thể Đa Cát lấp lánh như sao, thậm chí hắn có thể tra được rõ ràng ưu khuyết điểm cũng chất lượng của những ma tâm này, ma tính mà chúng hàm chứ có thuần túy hay không.

Liếc qua Phản Ma kiếm phía sau một cái, Lý Thanh Sơn biến quyền thành ngón tay, hai ngón tay chỉ về phía trước, hung hăng điểm lên ót.

Trấn ma lực xuyên vào trong cơ thể, một viên ma tâm trong hộp sọ nhất thời ảm đạm, không phát ra quang mang nữa, ma tính bị trấn áp.

""Hình như có hiệu quả!"" Thân hình Lý Thanh Sơn khẽ nghiêng một cái, một cái cự trảo tuỳ ý lướt qua trước mặt, một chiêu đánh móc đánh cho Đa Cát lơ lửng trên không, hai khỏa ma tâm dưới hàm cũng ảm đạm theo.

Hai chân Lý Thanh Sơn tách ra, hai quyền đồng loạt xuất ra, trong phút chốc, tựa như sinh ra trăm cánh tay, nắm tay như mưa to đánh lên bụng Đa Cát.

Đa Cát không ngừng chấn động trên không trung, rống giận gầm thét, muốn phản kháng, một quyền cuối cùng của Lý Thanh Sơn đánh hắn bay ra ngoài.

Đa Cát trở mình mới đứng lên, ma khí trên người giảm mạnh, sâu trong tử mâu cũng có thêm một chút thanh tỉnh.

Mỗi một quyền của Lý Thanh Sơn đều sẽ rót một luồng trấn ma lực vào trong cơ thể hắn, dập tắt hơn mười khỏa ma tâm của hắn.

Thân hình Lý Thanh Sơn chợt lóe lên, đi tới bên cạnh Đa Cát, bước chân dịch chuyển, thân hình biến ảo, một quyền đánh vào người hắn, mỗi một quyền đánh ra lập tức sẽ có một viên ma tâm ảm đạm.

Cuối cùng, chỉ còn lại một viên ma tâm ở bụng là còn đang phát sáng, không biết nó đã dung hợp bao nhiêu khỏa ma tâm mà trở nên to bằng nắm tay, mặt ngoài lồi lõm bất bình, tản ra thất thải quang mang.

“Tỉnh lại cho ta!”Lý Thanh Sơn quát to một tiếng, một chưởng đánh lún vào trong bụng Đa Cát, hào quang tràn đầy, toàn bộ trấn ma lực dốc hết vào trong một chưởng này.

Hắn bỗng nhiên có một loại minh ngộ: ""Thì ra đây chính là trấn ma, mà không phải tru ma hoặc trừ ma, ma tộc tiền bối sáng tạo ra công pháp này là vì hắn cũng là một thành viên của ma tộc, thứ hắn theo đuổi cũng không phải giết tất cả ma tộc, mà là cứu vớt những ma tộc bị ma tâm khống chế.

” Một thân ảnh nho nhỏ từ trong thân thể ma thú khổng lồ phá thể mà ra, chính là bộ dáng vốn có của Đa Cát.

Lý Thanh Sơn bắt lấy hắn, nhẹ nhàng đặt trên mặt đất:""Những việc có thể làm ta đều làm cả rồi, về phần có thể tỉnh lại hay không, còn phải xem bản thân ngươi.

” Vô Úy Tăng nhìn thấy, trong lòng thầm nghĩ: ""Người này thoạt nhìn tính tình hung lệ, nhưng rất có phật tính, ẩn chứa lòng từ bi.

” Đa Cát nhíu mày, lông mi rung động, vẻ mặt biến ảo, một pho tượng trấn ma hiện lên trong đầu, dần dần mơ hồ, cuối cùng biến thành bộ dáng của hắn.

Trên mặt hắn hiện ra biểu tình thống khổ giống y như vậy, hắn chợt mở hai mắt ra, nhìn Lý Thanh Sơn: ""Tôn giả.

Ta khó chịu quá!”Đa Cát còn muốn nói cái gì đó, trong lòng hắn có một loạt cảm giác chưa từng có, rất nhiều chuyện cũ như sóng thần ập tới, nhà cửa xa xôi, cha mẹ đã chết, những quá khứ vốn không thèm để ý kia bỗng nhiên trở nên rõ ràng, đau đớn lòng người, không nhịn được nỗi bi thương ấy, lệ tuôn như mưa.

Lý Thanh Sơn sờ đầu hắn, khóc đi, thống khổ có lẽ còn hơn tất cả những gì bị thôn tính, còn hơn vô tri vô giác mà tê dại, cho dù là dã thú cũng hiểu được bi thương.

Lần này Đa Cát có thể từ trở về từ trong ma hoá đều nhờ có huyền diệu của Trấn Ma đồ lục, cứu viện của Lý Thanh Sơn nhưng không thể thiếu lĩnh ngộ của bản thân hắn.

Thoáng cái phá vỡ trói buộc của ma tâm, cảm nhận được hỉ nộ ái ố của người bình thường.

Bình Luận (0)
Comment