Hiện tại không ngờ lại có người dám dùng lời này ra để uy hiếp hắn, đúng là dám vuốt râu cọp, sờ mông lão hổ mà.
“Ngươi là cái thứ gì mà cũng dám học theo cách nói năng của Vô Úy Tăng?”Lý Thanh Sơn cười dữ tợn, bước về phía Vĩnh Tin sư huynh, lộ ra vẻ hung ác.
Vĩnh Tin vốn còn đang vô cùng tự tin có thể trị được hắn, nhưng bị con mắt đỏ sậm kia nhìn vào, trong lòng lập tức có chút hốt hoảng, ra lệnh nói:“Ba vị sư đệ, mau giúp ta bắt lấy tên ngông cuồng này!”Ba người Vương sư huynh đều sửng sốt, không ngờ mọi chuyện lại ra nông nỗi này, nói chuyện không hợp đã muốn đánh nhau.
Họ đương nhiên không dám đắc tội Vĩnh Tin sư huynh, nhưng người ở đối diện hình như cũng không phải kẻ dễ ăn hiếp, người này vốn chính là thiên tài, nghe nói lại có quan hệ cực kỳ thân mật với “Nhất Ý” kia.
Cho dù là người đàn ông nhỏ gầy vừa mới nịnh bợ Vĩnh Tin sư huynh, lúc này cũng không dám tùy ý ra tay, sợ chọc phải mầm tai họa gì đó.
Họ do dự, Lý Thanh Sơn đã đi đến trước mặt, cơ thể cao lớn xông thẳng về phía Vĩnh Tin.
“Tên tặc kia, chịu một đòn cảnh tỉnh của ta!”Vĩnh Tin vừa giận vừa sợ, mõ chùy trong tay đột nhiên biến thành một cây gậy gỗ cực lớn, nện xuống đầu Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn cảm thấy đầu ong lên, giống như bị đập trúng, đầu óc trống không, có cảm giác như không có cách nào né tránh được một gậy này.
Chiêu này cũng không phải chỉ đơn giản là điều khiển pháp khí đập một cái như thế, mà là một tuyệt học trong Thiên Long Thiền Viện, gọi là “Cảnh Tỉnh”, sự dụng một loại vũ khí dạng côn, gậy còn chưa đập xuống, thế tấn công đã phát ra.
Đồng thời sau đầu vang lên tiếng gió rít, cái mõ vừa mới rơi xuống đất khi nãy đã bay vút lên, khe hở ở giữa đầu mỏ đột nhiên mở ra, giống như một con cự thú đang mở to miệng nuốt Lý Thanh Sơn, bên trong nó xuất hiện một lực hút cực lớn.
Cây gậy gõ mõ và mõ đều là pháp khí, tạo thành một bộ uy lực cực lớn, cho nên cũng có thể thấy được nội tình của Thiên Long Thiền Viện và sự giàu có của Vĩnh Tin, trên cơ bản là chỉ cần đánh một chiêu là đã có thể chiến thành các tu sĩ Trúc Cơ tầm thường rồi.
“Thằng nhóc này cũng chỉ mới Trúc Cơ trung kỳ, sao ta có thể bị hắn dọa sợ được chứ.
”Ba đệ tử tục gia đứng ở bên ngoài xem lại thở phào nhẹ nhõm, Vĩnh Tin sư huynh lợi hại như thế, đương nhiên không cần mấy người họ vẽ vời thêm chuyện ra tay giúp đỡ.
Vương sư huynh nghĩ thầm:“Thằng nhóc này không chịu nghe lời tiền bối, bây giờ chịu thiệt rồi, lần này bị Vĩnh Tin sư huynh dạy dỗ, vậy cũng coi như đáng đời từ tìm.
”Trước có sói sau có hổ, không có cách nào né tránh, Lý Thanh Sơn vỗ nhẹ hai tay, bấm pháp quyết, một lớp màn nước cực mỏng dâng lên – Thủy Mạc Thiên Hoa.
“Không ngờ thằng nhóc này có thể chịu được đòn Cảnh Tỉnh của ta, tốc độ thi triển pháp thuật cũng khá nhanh, nhưng mà cho rằng chỉ dựa vào một pháp thuật phòng ngự nhỏ nhoi kia là có thể ngăn cả được uy thế của pháp khí hay sao?”Vĩnh Tin cười lạnh.
há mồm hút mạnh, kéo mạnh màn nước, gậy gõ mõ lại càng đánh mạnh xuống, nhưng độ mềm dẻo của màn nước này lại vượt xa sức tưởng tượng, cho dù có kéo như thế nào thì cũng không thể xé rách được, mõ chùy tạo ra từng vòng gợn sóng trên mặt nước, sức mạnh có thể dời núi nổ đá, nhưng tất cả đều bị màn nước kia hấp thu hết toàn bộ.
“Sao uy lực của một pháp thuật lại có thể mạnh đến mức này chứ?!”Không chỉ Vĩnh Tin chấn động, ba đệ tử tục gia đứng xem bên ngoài cũng đều chấn động mở to hai mắt.
Lý Thanh Sơn chiến đấu với người ta rất ít khi sử dụng pháp thuật, hôm nay sử dụng một chút, hiệu quả lại cực kỳ tốt, sau khi tu luyện đến tầng thứ tư đỉnh của Linh Quy Biến , hắn loáng thoáng đã có được thiên phú huyết mạch linh quy, tiện tay thi triển pháp thuật hệ thủy đều giống như có thần trợ, hơn nữa còn có Thủy Thần Ấn tăng thêm.
Ngăn cản hai món pháp khí của Vĩnh Tin, Lý Thanh Sơn vô cùng nhẹ nhàng tung ra một chưởng về phía trước, khí thủy linh màu lam nhạt tầng tầng lớp lớp không ngừng động lại, giống như một đầu sóng trên biển rộng đang không ngừng lên cao, cuối cùng biến thành một cơn sóng thần.
Đọ sức với biển cả? Sóng thần.
Một chưởng đập trúng gậy gõ mõ.
Một tiếng phịch vang lên, gậy gõ mõ thoát khỏi sự điều khiển của Vĩnh Tin, đâm xuyên qua mái hiên, hoàn toàn bay ra ngoài.
Khí thế của một chưởng Lý Thanh Sơn sắp sửa biến mất, lập tức vận chuyển Đại Hải Vô Lượng Công, linh khí bên trong cơ thể giống như sóng lớn ngoài biển rộng, cuồn cuộn không ngừng, xuất hiện không dứt, thứ này chưa xong, thứ khác đã đến, lại đánh một chưởng về phía Vĩnh Tin.
Vĩnh Tin liên tục lui ra sau, không ngờ lại dám dùng bàn tay trần đánh bay pháp khí, không lẽ là thể khí song tu! Hắn loáng thoáng cảm giác được hôm nay đã đá trúng vách sắt, loại người ngông cuồng dám la lối trong Đại Hùng Bảo Điện, quả nhiên vẫn còn có chút thủ đoạn.
Nhưng mà lại lập tức lấy lại lòng tin, nơi đây là Đại Phật sơn Thiên Long Thiền Viện, sao có thể để người khác làm bậy, hơn nữa hắn cũng không phải chỉ có chút thủ đoạn như thế.