Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1140 - Chương 1147: Bỏ Đi

Chương 1147: Bỏ Đi

Người này ngông cuồng vô lễ, đến cả mệnh lệnh của phương trượng cũng đều dám làm trái, bị nhốt vào trong Trấn Ma Điện cũng là đáng đời, bị dạy dỗ một trận xong, còn không phải vẫn xám xịt chạy đến làm đệ tử tục gia.

Hiện tại hắn rơi vào trong tay của mình, phải chơi đùa với hắn mới được, để hắn học được cách tôn trọng tiền bối.

“Sư huynh nói đúng, cái thứ vô lễ quê mùa này vừa nhìn là biết đến từ góc xó xỉnh, sao có tư cách làm sư huynh đệ của chúng ta.

”Người đàn ông nhỏ gầu đứng phía sau Vĩnh Tin cũng nói thêm vào, trên mặt lộ ra vẻ nịnh nọt.

“Tiểu tử ngươi, còn không mau mau xin lỗi Vĩnh Tin đại sư đi.

”Vương sư huynh lớn tiếng thúc giục, nữ tu sĩ ở bên cạnh cũng nháy mắt ra hiệu.

“Nhảm nhí!”Lý Thanh Sơn nhíu mày rậm, răng nanh lành lạnh, một cỗ khí hung lệ tự nhiên toát ra, làm người ở đây để giật mình, khí tức đều chịu áp lực, cảm giác ánh sáng xung quanh dường như cũng tối đi.

Hắn quát khẽ, càng giống như hổ gầm trong núi rừng, tiếng côn trùng kêu chim hót lập tức dừng lại, xung quanh yên tĩnh đến dọa người.

Bình thường hổ ma ngưu ma đều bị linh quy trấn áp, nhưng từ sau khi ngưng tụ ra ma tâm xong, giống như tìm được một nơi phát tiết, tuy rằng hắn tu luyện Trấn Ma Đồ Lục, nhưng bắt đầu từ thức thứ nhất đã là “Ma tâm vô hối”, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện muốn áp lực, trói buộc ma tính trong lòng, cảm xúc vừa dâng lên, tự nhiên sẽ biểu lộ ra mặt ngay lập tức.

“Kẻ.

kẻ hung man cuồng đồ nào dám la lối ở Thiên Long Thiền Viện!”Vĩnh Tin vươn ngón tay chỉ vào Lý Thanh Sơn, thẹn quá hóa giận vì bản thân lúc nãy lại bị một người còn có tu vi không bằng mình làm cho sợ hãi, trong lòng cũng vô cùng hoảng sợ, hắn cũng từng rèn luyện trong Trấn Ma Tháp, những tên ma tộc, thậm chí là ma tướng đều không thể cho hắn có áp lực lớn như thế này.

Lý Thanh Sơn bước lên trước một bước, vốn định báo tên của Bất Nộ Tăng ra, nhưng mà đột nhiên nảy ra suy nghĩ: Sư phụ đã cố ý dặn dò mình không cần mượn danh của hắn, mình vừa mới từ sau núi đi ra trước núi đã phải phá giới, không được ổn cho lắm.

Hắn không cần mình làm đệ tử tục gia thì lại càng tốt, mình không làm là được.

Cho nên lập tức cười nói:“Cái đệ tử tục gia rác rưởi này, còn tưởng ta thèm sao? Ta không chấp nhặt với bọn tiểu nhân thích nhận hối lộ như ngươi.

”Trực tiếp xoay người bỏ đi, dù sao quan trọng nhất chính là danh phận thầy trò mà Bất Nộ Tăng quyết định ra, có phải làm đệ tử tục gia hay không, thật sự chỉ là chuyện nhỏ.

“Ngươi nói ai là tiểu nhân hả?”Vĩnh Tin quát hỏi, hắn thân là đệ tử thủ tịch của Tục Sự Viện, bình thường đều nhìn thấy gương mặt lấy lòng của các đệ tử tục gia, làm gì có ai dám sỉ nhục hắn trước mặt mọi người thế này.

Vốn còn đang định làm khó dễ Lý Thanh Sơn một trận cho ra trò, không ngờ Lý Thanh Sơn hoàn toàn không để bụng thân phận đệ tử tục gia này, nói đi là đi, lửa giận trong bụng không có chỗ nào phát tiết.

Lý Thanh Sơn lười đi trả lời hắn, Vương sư huynh há miệng muốn nói gì đó, lại sợ đắc tội Vĩnh Tin, vẫn là ngậm miệng nói, nói thầm:“Tiểu tử này lỗ mãng quá, dám đắc tội Vĩnh Tin sư huynh ở Đại Phật sơn, tưởng Thiên Long Thiền Viện là ăn chay sao? Không đúng, Thiên Long Thiền Viện ăn chay thật.

”“Đứng lại!”Vĩnh Tin hất ống tay áo lên, một cái mõ bay ra, đón gió lớn lên, mãi đến khi to bằng một chiếc xe ngựa, lao ầm ầm về phía Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn đứng lại, xoay người, nhìn thấy cái mõ đang lao nhanh đến, sắc mặt không thay đổi hỏi:“Ngươi còn muốn nói cái gì?”Mắt thấy hắn sắp sửa bị mõ đập trúng.

“Cẩn thận!”Nữ tu sĩ kia giật mình kêu to.

“Nếu đập chết hắn thì không xong rồi!”Vĩnh Tin hơi suy nghĩ, một tiếng ầm ầm lớn vang lên, mõ dừng lại ở bên cạnh Lý Thanh Sơn, bùn đất văng tán loạn khắp nơi, lập tức đập một cái hố to trên mặt đất.

“Đây là nơi Phật môn thanh tĩnh, vậy mà lại bị đại sư ngươi đập ra một cái hố to như thế.

”Lý Thanh Sơn hoàn toàn không sợ hãi, trên mặt nở một nụ cười khinh miệt.

Vĩnh Tin nhanh chóng suy nghĩ lại:“Nếu hắn muốn đi, mình đúng là không có cớ gì để giữ hắn lại, nếu như mạnh mẽ ra tay, chỉ sợ là khó có thể giải thích với sư phụ, đúng rồi, suýt chút nữa là quên mất vì sao hắn lại nhốt vào trong Trấn Ma Điện.

”Vĩnh Tin đã có tính toán sẵn trong lòng:“Nếu ngươi không phải đệ tử tục gia, lại dám xông loạn vào Tục Sự Viện của ta, đã vi phạm giới luật của Thiên Long Thiền Viện, hơn nữa còn là người tái phạm, nhất định phải trừng phạt!”Một trong những chức trách lớn nhất của Tục Sự Viện chính là tiếp đón người tin đạo và đệ tử tục gia, cho nên Lý Thanh Sơn mới có thể đi thẳng vào trong nhanh như thế, cứ vậy mà đi thẳng vào đến trước điện, nhưng mà nếu đã muốn ghép tội thì sợ gì mà không có lý do chứ.

“Lý Thanh Sơn, lời này nghe có quen tai không, không lẽ ngươi còn muốn lại đi vào trong Trấn Ma Điện thêm một lần nữa sao?”Vĩnh Tin tự tin cực kỳ đắc ý, cũng coi như là mượn tạm một ít trí tuệ của phương trượng để sử dụng.

Lời này lập tức chọc giận Lý Thanh Sơn, hắn tự nhiên khi không bị gài vào trong Trấn Ma Điện, tuy rằng cuối cùng nhờ họa được phúc, thu hoạch được không nhỏ, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu, chỉ là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment