Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1168 - Chương 1176: Đồng Quy Vu Tận

Chương 1176: Đồng Quy Vu Tận

Tự Khánh cười nói: “Nhạn Ảnh, chiêu này của thủ hạ ngươi không cao minh cho lắm rồi, cứ cho là linh khí pháp khí bị Thái Dương đằng quấn chặt, chẳng được bao lâu cũng sẽ mất hết linh tính, pháp thuật càng khó có tác dụng gì.

”Tiền Dung Chỉ tự nhủ, Thái Dương đằng này lại có mấy phần tương tự với gốc Ba Thiên đằng trong tay nàng, việc này cũng không kỳ quái.

Rất nhiều cây dây leo đều là thực vật ký sinh, rút lấy linh khí có thể coi là bản năng.

Loại thực vật kỳ dị như Thái Dương đằng và Ba Thiên đằng này, cũng chỉ là phóng đại loại bản năng này lên vô số lần, mà Ba Thiên đằng còn có năng lực xuyên qua giới vực, còn lợi hại hơn Thái Dương đằng nhiều, chỉ là nuôi dưỡng nó thật sự quá khó.

Từ sau khi Trúc Cơ, nàng gần như đã dùng toàn bộ tài nguyên tích góp được trong những năm này để mua linh thủy, dùng để nuôi dưỡng Ba Thiên đằng này, mới cao lên không tới một thước, tốc độ hấp thu linh khí tuy cũng nhanh thêm một chút, nhưng nàng lại không lấy được chút nào trong đó, đều cho Ba Thiên đằng dùng để tự nuôi bản thân nó.

Điều này cũng cần phải có cực ý chí mạnh, linh khí mà Ba Thiên đằng hấp thu được vô cùng tinh thuần, có sức mê hoặc khổng lồ đối với người tu hành, giống y như là ma tuý ở kiếp trước vậy, chỉ cần thử qua một lần là sẽ nghiện ngay.

Sao Sở Thiên có thể không biết rõ đạo lý tích dày phát mỏng này chứ, nhưng mà lại không chống lại được sự mê hoặc của linh khí tinh thuần này, lại thêm muốn duy trì cái tiếng “thiên tài” này thì càng chỉ thấy cái lợi trước mắt.

Hiện tại tích lũy và kiềm chế nhiều một chút, tương lai sẽ có thể thu hoạch càng lớn.

Nếu có một ngày, Ba Thiên đằng có thể sinh trưởng đến mức độ như Thái Dương này, thế gian còn có ai là đối thủ của nàng.

Những ý nghĩ này vụt qua như chớp, người lùn lại rạch một kiếm ra, uống một ngụm nhựa cây.

Cát vàng đã bị rút khô linh lực ập vào mặt, Diêm Tích Tân vẫn đang cần cù không mệt thi triển pháp thuật, nhưng mà một cơn bão cát đơn thuần thì cơ bản chẳng có ảnh hưởng gì tới một kẻ tu hành như hắn.

Người lùn nhảy vọt về, vừa ra khỏi phạm vi trói buộc của Thái Dương đằng đã phát giác cát vàng bất thình lình trở nên đậm đặc, giống từng viên ám khí tập kích bay tới, chẳng qua chiêu này vốn không phải pháp thuật công kích truy cầu sức sát thương, tự nhiên không phá được linh quang hộ thể của hắn.

Một đạo kiếm quang gào thét đâm tới, người lùn sớm đã liệu đến hắn sẽ mượn cơ đánh lén, dễ dàng tránh né, tiếp theo từ trong cát vàng khắp trời lại có một người cát khổng lồ xông ra, dang cánh tay nhào về phía hắn.

Người lùn vung tay một cái phá tan người cát, từ trong lồng ngực của người cát có một cái bóng người đột nhiên vọt ra, chính là Diêm Tích Tân, ẩn thân trong người cát, tiếp cận rồi mới xông ra.

Người lùn khinh thường trong lòng: “Chút trò vặt vãnh, muốn ép ta quay lại trong phạm vi công kích của Thái Dương đằng ư? Đừng nói là ngươi không thể làm được, cứ cho là ta lui lại thì ngươi có thể làm gì được ta?”Hắn bay lùi về phía sau, ảnh hưởng của cát vàng khắp trời nhanh chóng giảm đi, nếu Diêm Tích Tân còn dám đuổi tiếp thì đồng nghĩa với việc tự đi vào tử địa, không bị Thái Dương đằng này quấn chết mới lạ.

Diêm Tích Tân lại vẫn không từ bỏ mà xông lên, bỏ kiếm thuẫn đi, dang hai tay ra ôm chặt lấy người lùn, người lùn đại kinh thất sắc, nếu là ở nơi khác thì hắn đã có thể tránh đi được, nhưng hiện tại hắn đã tiến vào phạm vi công kích của Thái Dương, dây leo vung vẩy từ bốn phương tám hướng quật tới, gần như đã chặn hết mọi đường tiến lùi.

Lại thêm việc không ngờ Diêm Tích Tân dám xông đến, dù dùng tốc độ nhanh nhất vẫn không thể tránh khỏi cái ôm này, hai người cùng nhau bay về phía gốc cây khổng lồ chọc trời kia, còn chưa tiếp cận thân cây, từng sợi Thái Dương đằng điền cuồng quấn tới, nháy mắt đã bọc hai người thành một quả cầu mây.

Người lùn tưởng muốn dễ dàng thoát khỏi cái ôm của Diêm Tích Tân, thoát khỏi sự quấn chặt của Thái Dương là không thể nào.

Cảm giác linh lực trong cơ thể đang bị trút ra như vỡ đê, cả người mỏi mềm tê liệt, làm gì còn khí lực để phản kháng, trong lòng hoảng hốt, cố sức kêu lên:“Linh lực trong cơ thể ta nhiều hơn ngươi nhiều, ngươi không mau nhận thua, không những không thắng được ta, còn sẽ mất mạng vô ích, đến cả hồn phách cũng không trốn thoát được.

”Diêm Tích Tân bình tĩnh mở miệng: “Tuy ta sẽ chết, nhưng tu vi của ngươi đại khái cũng sẽ bị phế đi, hơn nữa cơ thể ta cường hãn, tinh khí cũng đủ, kẻ chết trước chưa hẳn là ta!”Người lùn thần sắc đại biến, thật sự kéo dài đến lúc Diêm Tích Tân chết đi, hắn không chỉ tu vi phế hết, còn phải bị trọng thương, tu hành đạo đời này coi như bị hủy rồi, chuyện này đối với kẻ tu hành mà nói, rõ ràng là một việc cũng đáng sợ không khác gì tử vong.

Lý Thanh Sơn trong lòng bội phục, tuy Diêm Tích Tân này không hay nói chuyện, cũng không có vẻ tự tin như Vệ Khả kia, nhưng độ tàn nhẫn quả quyết lại hơn Vệ Khả không chỉ mười lần, cứng rắn chuyển một trận chiến tất bại thành cảnh tượng đồng quy vu tận.

Người lùn cũng bị chọc giận lên: “Vậy thì xem ai chống đỡ không nổi trước!”

Bình Luận (0)
Comment