Nhưng mà trong khoảnh khắc, linh lực mà người lùn khôi phục được thông qua hấp thu nhựa cây đã bị rút sạch sẽ, một sợi dây leo nhỏ mịn trực tiếp cắm vào cơ thể hắn mà hút đi.
Mà tuy trên mặt Diêm Tích Tân có vẻ thống khổ lại không có chút sợ hãi do dự nào.
Mắt thấy một thân tu vi sắp sửa đổ sông đổ bể, cuối cùng người lùn cũng không nhẫn nại nổi nữa, kêu lớn: “Ta nhận thua!”Đạo của thích khách, khi đã một kích không trúng thì sẽ trốn xa ngàn dặm, tuy không thiếu sự dũng cảm quyết đoán, nhưng cuối cùng cũng không thể kéo dài, không miễn được lại có lòng tự bảo, không chịu làm chuyện ngu ngốc như ngọc đá cùng nát này.
Tự Khánh sắc mặt trầm xuống, vung tay lên, trong Long Đấu trường, cái cây chọc trời và Thái Dương đằng hung mãnh kia đều biến mất tăm, lại trở lại mảnh đất trống như ban đầu.
Diêm Tích Tân và người lùn kia cùng nhau rớt xuống từ trên không trung, nhất thời đều không động đậy được.
Lúc này, tu vi của Diêm Tích Tân đã rớt đến Trúc Cơ trung kỳ, vì một trận thắng này cũng đã phải trả một cái giá không nhỏ.
May mà không có tổn thương đến căn cơ, chỉ cần có đầy đủ linh đan, vẫn có thể từ từ điều dưỡng.
Hắn cởi mũ giáp xuống, lộ ra khuôn mặt vuông vắn phổ thông kia, cũng một vẻ kinh hồn thất sắc, lại nở một nụ cười thắng lợi.
Người lùn kia ra khỏi Long Đấu trường, gấp gáp quỳ xuống thỉnh tội với Tự Khánh, biết rằng Tự Khánh ghét nhất chính là loại người yếu hèn.
Tự Khánh vốn đã cực kỳ không vui, nhưng nghĩ đến ba đấu sĩ mạnh nhất dưới trướng đã chiến tử một người, có thể giữ lại một phần thực lực cũng tốt, dù sao trận cuối cùng cũng sẽ tất thắng, liền thả lỏng tâm tình, nhàn nhạt nói: “Đứng dậy đi! Thắng bại là việc thường của Binh gia, mang tên kia lên.
”Loảng xoảng! Chỉ nghe từ sau điện truyền tới một trận tiếng xích khóa va chạm, một chiếc xe tù bị đẩy lên, nhiệt độ trong đại điện bất thình lình tăng cao.
Lý Thanh Sơn chỉ thấy ở trong xe tù đang treo một đám liệt hỏa, nhìn kỹ lại, đó không phải là liệt hỏa, mà là một nam tử cả người xích lõa, khoanh chân mà ngồi, cả người quấn đầy xích khóa thô to, trên xích khóa khắc đầy phù văn, hiển nhiên là làm ra để chế ngự kẻ tu hành.
Tuy nam tử không hề động đậy, nhưng lại cho người ta một cảm giác hắn như một ngọn núi lửa sắp phun trào, đang tích súc sức mạnh để nổ tung.
Da thịt của hắn rắn rỏi sắc nét, vô cùng mạnh mẽ, màu da cực khác người, là màu đỏ vàng như hỏa diễm hừng hực.
Mái tóc dựng đứng tung bay lại càng rừng rực như lửa, trên trán có một cái sừng nhọn đỏ rực, sau lưng có một cái đuôi nhỏ cũng đỏ rực, vừa nhìn đã biết không phải là nhân loại.
Lý Thanh Sơn kinh ngạc trong lòng: “Đây chính là đối thủ của ta, không nghĩ đến sẽ là một dị nhân!”Cố Nhạn Ảnh thấy lạ trong lòng, tuy Long Châu cũng có khá nhiều dị nhân, nhưng mà Thôn Hỏa Nhân tộc tính tình bạo liệt hiếu chiến, căn bản không thể sinh tồn ở Long Châu, chủ yếu sống ở vùng man hoang như Vụ Châu, sao lại rơi vào trong tay Tự Khánh.
Tự Khánh nói: “Đây là một trong những chiến lợi phẩm ta thu được ở Vụ Châu trong lúc tìm kiếm quyết đấu trường thích hợp, bắt được hắn cũng phí khá nhiều công sức đấy.
” Quay đầu lại nói với dị nhân kia:“Chúc Liệt, ta chỉ hỏi ngươi, muốn chết hay là muốn sống? Sự nhẫn nại của ta đã sắp hết rồi, muốn chết thì hôm nay sẽ thành toàn cho ngươi, muốn sống thì cầm vũ khí lên đánh một trận cho ta!”Sau khi Tự Khánh tóm được Chúc Liệt ở Vụ Châu, đã khá là tán thưởng sức chiến đấu của hắn, rõ ràng là đấu sĩ trời sinh, nên muốn thu hắn làm nô bộc.
Chẳng qua Chúc Liệt lại như dã thú bị nhốt, thường xuyên muốn chạy trốn, Tự Khánh cũng không ít trừng phạt, đánh nát dã tính trên người hắn.
Đồng thời lại cho hắn những đồ ăn tinh mỹ mà Vụ Châu không có, thậm chí là mỹ nhân yêu kiều để làm mềm ý chí của hắn.
Cho tới tận hôm nay, phen tâm huyết này cuối cùng cũng đến lúc gặt kết quả.
Dưới ánh mắt nghiêm lệ mà kỳ vọng của Tự Khánh, Chúc Liệt mấp máy miệng khá lâu rồi mới phun ra hai chữ:“Muốn sống!”Tự Khánh ha ha cười lớn, vui vẻ vô cùng, tay áo vung lên.
Những tiếng răng rắc, loảng xoảng, rầm rầm phát ra.
Gông cùm trên người Chúc Liệt mở ra, leng keng rớt xuống đất, cửa lồng giam cũng mở ra theo.
Phù một tiếng, Chúc Liệt hóa thành một đám liệt hỏa vọt ra từ trong lồng giam, sóng nhiệt cuồn cuộn ập ra tứ phía, hỏa diễm hướng thẳng về phía Tự Khánh, gió nóng thổi ra làm y phục của hắn phần phật rung bay.
Tự Khánh không hề động đậy, đối mắt với đồng tử rừng rực như thiêu của Chúc Liệt, lộ ra quyết tâm không thể dao động, lần này nếu ngươi còn muốn chạy trốn hoặc là phản bội, vậy chỉ có một con đường chết.
Trước quyết tâm này, Chúc Liệt cuối cùng cũng cúi đầu xuống: “Vũ khí và giáp trụ của ta đâu?”“Người này thật sự là một kình địch, nếu không có Trấn Ma đồ lục, chỉ dựa vào một bộ Đại Hải Vô Lượng công mà muốn thắng hắn, sợ là thật sự không dễ dàng.
”Lý Thanh Sơn thầm nói trong lòng, thiên phú của dị nhân vốn đã vượt qua người thường, Thôn Hỏa nhân tộc lại nổi danh hiếu chiến trong số dị nhân.
Chỉ dựa vào thực lực Trúc Cơ trung kỳ mà muốn thắng được dị nhân có thực lực tương đương với Trúc Cơ đỉnh phong thế này thì gần như là không thể nào.