“Ngươi có thể đừng quái đản như vậy được không, quên đi, ta đi rồi!” Lý Thanh Sơn rùng mình một cái, nàng thật sự ôn nhu, giọng nói ngôn ngữ thần thái, tất cả đều ôn nhu đến cực điểm, quả thực làm cho lòng người cũng theo đó mà hòa tan.
Nhưng đã quen với lời nói ác ý của nàng, bộ dáng này lại khiến hắn cảm thấy khó lòng thích ứng.
Như Tâm cười nói: "Con ngoan, mau cút đi!” Lý Thanh Sơn lắc đầu cười khổ, đây thật đúng là mình chuốc lấy mà.
Nhìn Theo Lý Thanh Sơn rời đi, Như Tâm ngồi khoanh chân, bắt đầu luyện hóa tiêu ngọc lô, nhưng tâm tư lại khó có thể bình ổn, nàng lẩm bẩm nói: "Như vậy được không?” Lý Thanh Sơn đi ra ngoài cửa, phát hiện không chỉ có Lưu Xuyên Phong chờ bên ngoài thôi đâu, mà Tôn Phúc Bách mặt đầy hồng quang đang cười ha hả đứng ở một bên.
“Phúc bá, ngươi Trúc Cơ thành công rồi, chúc mừng chúc mừng!” Lý Thanh Sơn bước nhanh nghênh đón, chúc mừng.
"Nhờ Thanh Sơn ngươi tương trợ.
" "Chư vị đạo hữu tìm ta là vì chuyện gì.
" Lý Thanh Sơn lại quay đầu nhìn về phía đám người Liễu Trường Khanh, Hoa Thừa Tán, Chử Đan Thanh, Hàn Thiết Y, cười hỏi.
Lý Thanh Sơn từ trên trời giáng xuống, cả Bách gia kinh viện đều biết hắn đã trở lại, hắn hiện tại đã không còn là tiểu nhân vật không quan trọng trong quá khứ, thậm chí có rất nhiều chuyện không thể thiếu hắn.
Hoa Thừa Tán tới tìm hắn xử lý sự tình Ưng Lang vệ, thân là phó thống lĩnh, mặc dù có thể thay mặt xử lý sự vụ, nhưng rất nhiều chuyện vẫn phải chờ thống lĩnh như hắn quyết định.
Liễu Trường Khanh đến tìm hắn thương nghị ứng đối Cửu Phủ Diễn Võ, chuyện đại sự này liên quan đến vinh nhục của Thanh Hà phủ, càng là không thể thiếu Xích Ưng thống lĩnh như hắn.
Một đám Tu sĩ Trúc Cơ vây quanh hắn, đều muốn kéo hắn đi thương nghị đại sự trước, còn có Hàn Thiết Y trầm mặc không nói, Chử Đan Thanh muốn nói lại thôi.
Còn có mấy gương mặt quen thuộc, đứng xa xa ở một bên, trong đó có đám người Hách Bình Dương, Lý Long, hiển nhiên tu vi không đủ nên không dám tiến lên đứng song song với mấy gia chủ này.
Lý Thanh Sơn thầm lắc đầu, lần này trở về, quả nhiên chuyện cần phải xử lý nhiều vô kể, hắn suy nghĩ một chút nói: "Thế này đi, chư vị đạo hữu, ta sẽ về Vân Hư đảo trước một chuyến, sau đó sẽ đến thăm hỏi từng vị một.
”Hắn gật đầu ý bảo với đám người Hác Bình Dương ở xa xa.
Lưu Xuyên Phong cảm thấy rất có thể diện, cảm thấy Lý Thanh Sơn quả nhiên có lương tâm, nghĩa khí.
Trở lại Vân Hư đảo, nơi đây vẫn là rừng trúc u ám như trước, nhưng đường đi sạch sẽ, khi đến gần trúc lâu, tiếng người truyền đến, lại có thêm không ít đệ tử, trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều, không còn bộ dáng vắng vẻ lúc trước.
Tôn Phúc Bách nhớ lại quá khứ, không khỏi có chút cảm khái, từ hoàn cảnh thể thảm trong quá khứ: không thu được đệ tử, ngay cả gia chủ cũng chỉ là luyện khí sĩ, cho đến bây giờ có ba Tu sĩ Trúc Cơ tọa trấn, đệ tử cũng bắt đầu đông đúc, quả thực là khác nhau một trời một vực.
“Đây đều là công lao của Thanh Sơn ngươi đó!”Lý Thanh Sơn cười nói: "Ta cũng chỉ là nêu ra vài suy nghĩ, vẫn là ngươi, là các ngươi có biện pháp tổ chức.
” Lưu Xuyên Phong nói: "Sắp tổ chức khai viện thử, đến lúc đó có thêm một ít đệ tử, xem chừng sẽ cực kỳ náo nhiệt.
” Lý Thanh Sơn nói:"Vậy sao? Cảm giác như lần mở viện thử trước đó đã qua lâu lắm rồi.
” Bởi vì Như Ý hầu chết trận, Liễu Trường Khanh cuối cùng vẫn phải làm tiếp chức tri phủ, dưới sự điều động của hắn, các nhà cùng nhau liên thủ, chỉnh đốn ba ngàn dặm Thanh Hà phủ này.
Mặc gia tu sửa những thành quách bị tổn hại kia, xây dựng nhà cửa cho dân chúng.
Nho gia phái đệ tử đảm nhiệm tri huyện, khôi phục quản trị.
Pháp gia thì liên thủ với Binh gia, tăng cường tấn công giặc cướp.
Nông gia phân phát các loại hạt giống, những hạt giống này đều trải qua tẩy luyện linh lực, thu hoạch năm đầu thật đáng kinh ngạc, phái đệ tử nông gia trợ giúp trồng trọt, phát ra lương thực, bảo đảm trên đường không có người chết đói.
Thanh Hà phủ cũng thoát ra khỏi bóng tốt của chiến tranh, dân chúng khôi phục an cư lạc nghiệp, Liễu Trường Khanh bèn có tâm tình khai viện thí, nạp nhiều đệ tử, khôi phục lực lượng tổn thất trong chiến tranh.
Lưu Xuyên Phong nói: "Đúng vậy, Cửu Phủ diễn võ lần này, chúng ta nhất định phải nổi danh, lần khai viện thí tiếp theo mới có thể chiêu mộ được nhiều đệ tử hơn nữa.
” “Không biết Cửu Phủ diễn võ này sẽ diễn pháp thế nào?”Tôn Phúc Bách nói: "Đầu tiên là các nhà tách ra tỷ thí tài năng của mình, Binh gia diễn luyện binh trận, Nhạc gia so đấu nhạc cụ, Tiểu thuyết gia chúng ta đương nhiên là biến giả thành thật, sau đó là đại bỉ võ.
” Lý Thanh Sơn nói: "Không biết thực lực của các Tiểu Thuyết gia phủ khác thế nào?” Lưu Xuyên Phong thở dài nặng nề: "Vốn không khác gì chúng ta năm đó, cũng đều trải qua thời gian thảm bại, có mấy tiểu thuyết gia phủ ngay cả gia chủ chính thức cũng không có, nếu không phải thánh hoàng khâm định 'Cửu Lưu Thập Gia', có lẽ đã sớm bị phế bỏ.
Nhưng trong những năm qua, họ ăn cắp phương pháp của chúng ta nên mọi thứ đã tốt hơn nhiều.
” "Mà Thanh Hà phủ trong mấy năm chiến loạn, sự phát triển của Vân Hư xã bị thụt lùi, trận chiến này thật đúng là không dám nói là tất thắng.
" Lý Thanh Sơn cười nói: "Đây cũng coi như là có vinh cùng vinh, tiểu thuyết gia có thể khôi phục danh dự cũng không phải là chuyện xấu.
” Tôn Phúc Bách nói: "Đúng vậy, ta đã liên lạc với các phủ, muốn thành lập một hiệp hội trải rộng khắp Như Ý quận, đối tượng càng rộng, càng có thể phát huy lực lượng của tiểu thuyết gia đến cực hạn, bọn họ cũng khá có hứng thú.
Cho nên trận chiến này lại càng quan trọng, nó đã không chỉ vì một lần khai viện thí nữa rồi, mà còn quyết định phủ nào có thể chiếm được địa vị chủ đạo.
”