Mấy quyển sách mà Lý Thanh Sơn sao chép ra, nếu có thể xuất bản ở toàn bộ Như Ý quận, tốc độ tập hợp nguyện lực nhất định có thể tăng lên gấp bội.
Bởi vì chiến tranh, dân số Thanh Hà phủ bị phá hủy nặng nề, tám phủ khác lại không bị ảnh hưởng quá lớn, đó quả thực là một thị trường cực kỳ rộng lớn.
Nhưng ngẫm lại, các tiểu thuyết gia phủ khác nhất định muốn mở rộng sức ảnh hưởng của mình, đến lúc đó sách của ai xuất bản trước chính là vấn đề, xử lý không tốt sẽ dễ gây ra tranh chấp, cho nên vị trí chủ đạo này tương đối quan trọng.
Trong lúc nói chuyện, ba người đã đi tới trước trúc lâu, Lý Thanh Sơn nói: "Vậy chúng ta vào đi, trù tính cho kỹ càng một phen!”Chử Đan Thanh lo lắng đi lại trong phòng, thỉnh thoảng đẩy cửa sổ nhìn ra quanh Vân Hư đảo rồi thở dài.
Hắn vốn không phải là một người thiếu kiên nhẫn, nhưng chuyện này quá nghiêm trọng, ngoài Lý Thanh Sơn ra, không ai có thể thương lượng được.
“Đan Thanh, ngươi gặp phải chuyện gì lớn, sao lại lo lắng như thế?”Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của Lý Thanh Sơn, Chử Đan Thanh kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Lý Thanh Sơn sải bước đi vào phòng, không khách sáo ngồi xuống chiếc ghế phía trước cửa sổ, gác cánh tay trên chiếc bàn nhỏ.
Hắn cùng Lưu Xuyên Phong và Tôn Phúc Bách thảo luận một hồi, đưa ra vài ý kiến sau đó liền rời khỏi Vân Hư đảo.
Hắn tự nhận thức được bản thân, nếu bàn về tình cả và hiểu biết về Tiểu Thuyết gia, hắn còn thua kém Lưu Xuyên Phong nhiều, nếu nói về lối suy nghĩ cẩn thận, xử lý công việc rất rõ ràng, hắn cũng không so được với Tôn Phúc Bách.
Ở lại đây cũng không giúp được gì nhiều, chi bằng tranh thủ thời gian xử lý xong việc, sau đó chuyên tâm học tập Thủy Chi Đạo.
“Nếu có nơi cần ta phải xuất trận, ta cam đoan sẽ thắng, việc khác sẽ giao toàn quyền cho hai vị.
”Lý Thanh Sơn nói xong lời này liền cáo từ rời đi, sau đó đi tiến đến gần họa gia cách đó không xa.
“Thanh Sơn, tu vi của ngươi ngày càng uyên thâm rồi!”Chử Đan Thanh tán thưởng ngồi xuống chiếc ghế nhỏ phía đối diện, muốn bưng trà rót nước, Lý Thanh Sơn đã bưng ấm trà, tự rót cho mình một chén đầy, sau đó hớp một ngụm, cười nói:“Nhiều ngày không gặp, ngươi cũng biết nói những lời khách sáo rồi.
”Vẫn nhớ lần đầu gặp, bộ dạng Chử Đan Thanh ngơ ngác, hiện tại đã trải qua thế sự, sự ngây thơ của hắn cũng bớt đi, đặc biệt là vẻ mặt ủ mày chau khiến hắn lộ ra vài phần chính chắn.
“Đây không phải lời khách sáo, tu vi của ngươi.
Thôi, tạm thời không nói cái này, ta có.
ài, thật không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
”Chử Đan Thanh vốn hạ quyết tâm muốn để Lý Thanh Sơn giúp đỡ, nhưng xưa nay chưa từng nhờ vả người khác, lời đến miệng cũng không biết nên nói thế nào.
Lý Thanh Sơn thu ý cười, đặt chén trà lên bàn:“Ân huệ của Chử đại sư ta vẫn còn nhớ rõ, ngươi có gì khó xử cứ việc mở lời, ta tuyệt không hai lời.
Nói thật, ta chán ghét nhất chính là ‘đại ân đại đức, suốt đời khó quên’, chứ đừng nói cái gì mà ‘kết cỏ ngậm vành’.
Luôn cảm thấy không thoải mái như mắc nợ người khác một điều gì đó.
Chi bằng cố hết sức mà lấy đức báo ân.
”Chử Đan Thanh trầm ngâm một lát:“Ngươi cũng biết, sư phụ ta không chỉ có mình ta là đệ tử.
”Chén trà bốc lên một làn sương trắng, biến ảo tiêu tan, Chử Đan Thanh cau mày giải thích, Lý Thanh Sơn yên lặng lắng nghe.
Hóa ra ngoại trừ Chử Đan Thanh, Chử Sư Đạo còn có nhiều đồ đệ khác, trong đó xuất sắc nhất có ba người, đều vượt qua thiên kiếp lần thứ nhất, đạt đến tu vi Trúc Cơ.
Nhưng sau đó, họ lần lượt tự lập môn phái, tự nhận đã đạt đến trình độ của Chử Sư Đạo, không còn tôn trọng Chử Sư Đạo nữa, ngược lại còn đố kị với danh xưng địa vị của Chử Sư Đạo, bí mật công kích, phỉ báng.
Chử Sư Đạo tâm tàn ý lạnh, không muốn tranh chấp với đồ đệ, bèn lui về Thâm Sơn, nhận tiểu đệ tử Chử Đan Thanh này, nghiêm túc dạy dỗ hắn nên người.
Lý Thanh Sơn vỗ đùi:“Mấy tên cặn bã đó đã vong ân bội nghĩa như vậy, nếu để ta gặp được, nhất định sẽ khiến họ danh xứng với thực.
”“Danh xứng với thực?”Chử Đan Thanh không hiểu ý này, không biết Lý Thanh Sơn có thủ đoạn gì với mấy kẻ đó.
“Ngươi cứ nói tiếp đi, nếu đã không còn qua lại với nhau, vậy ngươi quan tâm đến bọn họ làm gì?”“Trước đó vài ngày, bọn họ đột nhiên đến mộ của sư phụ, ta còn cho rằng bọn họ ăn năn hối cải.
Không ngờ đến sau khi đến mộ đã lập tức nói đến chuyện phân chia tài sản mà sư phụ để lại.
Đáng hận hơn ngay cả tang lễ của sư phụ bọn họ cũng không tham gia!”Chử Đan Thanh cũng cực kì căm giận.
Sau khi Chử Sư Đạo được chôn cất, chiến tranh giữa nhân tộc và yêu tộc diễn ra ác liệt.
Tu hành giả đều không dám ở lại nơi Thanh Hà phủ đầy nguy hiểm này.
Mà bây giờ tình hình cũng đã lắng xuống, điều gì nên đến cũng sẽ đến thôi.
Lý Thanh Sơn gật đầu, tài sản chủ yếu của Chử Sư Đạo đương nhiên chính là những bức tranh.
Bất kì một bức tranh nào của hắn cũng đều có thể sử dụng làm linh khí, một số tác phẩm tốt nhất trong đó thậm chí có thể sánh ngang với uy lực của pháp khí, không có yêu cầu cao với tu vi của tu hành giả.