Như Lý Thanh Sơn thắng được một bức Thiên Nữ Tán Hoa Đồ, luyện khí sĩ cũng có thể dùng được, thiên nữ được triệu hồi có sức mạnh ngang ngửa với tu sĩ Trúc Cơ, giá trị còn cao hơn cả những pháp khí thông thường, có khối di sản như vậy, chẳng trách bị ba vị sư huynh sư tỷ của Chử Đan Thanh đỏ mắt tranh giành.
Chử Đan Thanh lấy ra một tấm thiệp mời Thuỷ Mặc Hội Thành:“Ngày đó ta đã cố gắng để thoái thác nhưng lần này ta thật sự không thể thoái thác được nữa.
”Lý Thanh Sơn lật xem thiệp mời, một con cá chép màu đen bỗng nhiên kinh hãi bơi tới, hắn có chút khó hiểu nói: “Những di vật đó chẳng lẽ bọn họ muốn lấy là được sao? Mà ngươi ở Thanh Hà phủ, có Liễu tri phủ làm chỗ dựa cho chúng đạo, ba người bọn họ nào dám động đến ngươi, ngươi cần gì phải nóng vội như thế.
”Chử Đan Thanh đáp:“Đây là chuyện trong sư môn ta, vốn không nên để người ngoài can thiệp, Thanh Sơn ngươi tuy không phải người của họa gia, nhưng sư phụ ta rất tin tưởng ngươi.
Ai dà, ba người sư huynh sư tỷ của ta, hiện tại cũng là người có địa vị, nếu chỉ vì những bức tranh này thật ra bọn họ cũng sẽ không tranh đoạt đến mức mất hết mặt mũi như thế, trong bọn họ còn cất giấu một bí mật, nếu ta cố ý làm ngơ bọn họ, nếu bọn họ trong cơn tức giận tiết lộ ra ngoài, đó sẽ là đại họa.
”Lý Thanh Sơn cũng nổi lên lòng hiếu kỳ:“Giấu bí mật gì?”Chử Đan Thanh hít một hơi thật sâu:“họa Chủng chi bí!”“họa Chủng?”“Năm đó Ngũ Tuyệt tiên nhân đã lưu những gì bản thân học được vào trong “kiếm cầm kỳ thi họa” bên mộ Ngũ Tuyệt, đợi người hữu duyên, đây là truyền thuyết được lưu truyền cực nhiều ở Cửu Châu, cũng không thể gọi là truyền thuyết, bởi nếu ít thì mấy chục năm, nhiều nhất mấy trăm năm, sẽ gặp tu hành giả hữu duyên có cơ hội tiến vào trong, nhận được truyền thừa, một bước lên trời.
"Con ngươi của Chử Đan Thanh cũng lộ ra vẻ khao khát, không phải là nghĩ tới một bước lên trời mà nghe đồn họa gia có thể tồn tại đến nay, ít nhiều cũng là nhờ vì Ngũ Nguyệt tiên nhân, là đệ tử của họa gia mà có thể thấy bức họa của hắn chính là hạnh phúc vô cùng.
Lý Thanh Sơn vừa nghe là người này cũng trở nên có tinh thần, ngay cả bức bích họa của Đại Hùng bảo điện trong Thiên Long tự cũng là do người này viết, có thể tưởng tượng người này lúc trước đã cường đại thế nào, còn có những truyền thừa mà hắn để lại quả thực vô giá, ngay cả hắn sau khi nghe xong cũng động tâm.
“Nói như vậy, ngươi biết người họa Chủng đó ở đâu?”Chử Đan Thanh lắc đầu:“Không ai biết, phần mộ của Ngũ Tuyệt không tồn tại ở thế giới này, nếu không nhiều năm như vậy, đã sớm bị người thăm dò tìm ra, lấy hết đồ vật ở bên trong, làm gì đến lượt chúng ta.
”“Thuật lại rằng phần mộ của Ngũ Tuyệt đều được chia ra các không gian đang phiêu đang ở xung quanh Cửu Châu, ai cũng không biết chúng ở nơi nào, ai cũng không biết phải tiến vào như thế nào, ngay cả những người tài đã trải qua ba lần thiên kiếp cũng không thể xâm nhập, chỉ có thể dựa vào cơ duyên của bản thân.
Dù tu hành giả có cơ duyên tiến vào được bên trong, cũng chỉ có thể nhìn được một góc núi băng, sau đó lập tức bị truyền tống ra.
”Lý Thanh Sơn đáp:“Nói như vậy, Chử đại sư cũng chỉ tìm được một chút manh mối thôi.
”“Đúng vậy, chỉ là một ít manh mối mà thôi, không biết thế nào lại truyền đến tai ba vị sư huynh sư tỷ kia, nếu ta biết nơi của họa Chủng thì đã sớm vào tiếp nhận truyền thừa rồi, sao phải chịu bọn họ gây rối.
”Chử Đan Thanh cười khổ nói, Lý Thanh Sơn nhìn dáng vẻ của Chử Đan Thanh có chút mất tự nhiên, hiển nhiên hắn không nói thật, hiểu biết của Chử Đan Thanh về họa Chủng tuyệt đối không chỉ có thế, cảm thấy có chút không hài lòng, sau khi nghĩ lại, liền cảm thấy thoải mái.
Liên quan đến tài sản giá trị to lớn như vậy, ngay cả huynh đệ cũng sẽ trở mặt, hắn với Chử Đan Thanh không thân thích, nhất định sẽ đề phòng, hắn chỉ cần giúp hắn ta trừng phạt mấy sư huynh sư tỷ kia xem như đã trả ơn huệ cho Chử Sư Đạo, chuyện còn lại hắn không quan tâm.
Vừa nghĩ đến đây, giọng nói của Chử Đan Thanh trực tiếp vang lên trong đầu, dùng thần niệm truyền âm nói:“Thật ra ta biết thời gian, địa điểm tiếp theo mà họa Chủng sẽ xuất hiện, cùng với làm thế nào để tiến vào bên trong.
Ta sợ bọn họ dùng thủ đoạn nghe lén, cố ý nói cho bọn họ nghe.
”Lý Thanh Sơn bật cười, bất luận là quan tâm hay không, trong lòng hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cũng truyền âm nói:"Ngươi không sợ đến lúc đó ta trở mặt vô tình, đoạt lấy cơ hội của ngươi sao?" "“Sư phụ ta nói ngươi thủ đoạn độc ác, nhưng ngươi cũng không phải kẻ bạc tình, hơn nữa họa Chủng lớn lắm, nói không chừng đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau đi vào xem một chút, nhưng ta không thể chắc chắn được.
" Chủ Đan Thanh bật cười, mơ hồ xuất hiện dáng vẻ khờ khạo ngày xưa, lại thêm vẻ bộc trực thành khẩn.
Lý Thanh Sơn đập thiệp mời xuống bàn: “Nếu bọn họ muốn thương lượng, vậy thì chúng ta thương lượng với bọn họ đi!”Chử Đan Thanh đáp:“Dù ta có chết cũng sẽ không để cho bọn họ được lợi!”Lý Thanh Sơn rời khỏi Họa gia, suy nghĩ một chút, đến Pháp gia gặp Hoa Thừa Tán.
Hoa Thừa Tán vừa thấy Lý Thanh Sơn liền nhớ tới thân phận khác của hắn là "Bắc Nguyệt", lại nhớ đến ân cứu mạng của hắn, hơn nữa nếu không có hắn, Thanh Hà phủ sẽ không khôi phục bình yên, hơn nữa mới vừa rồi hắn còn cứu Thu Hải Đường tại Hầu phủ.
Ân huệ như thế, dù có phải trả giá bằng cái chết cũng nên làm, vì vậy hắn thầm hạ quyết tâm, quyết định không nói cho bất kì ai biết chuyện này.