“Thanh Sơn, ngươi cuối cùng cũng đến, chúng ta đi Vân Vũ Lâu thôi!”“Đến Vân Vũ Lâu làm gì?”"Hải Đường bảo ta đợi ngươi trở về thì thông báo cho nàng ấy biết, nàng sẽ tổ chức yến tiệc ở Vân Vũ lâu để cảm tạ.
" “Ai dà, nói ra đây cũng chỉ là chính thức cảm tạ, cái gì mà lấy thân báo đáp đều là gạt người!”Lý Thanh Sơn trong lòng cảm thán một chút, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là suy nghĩ hão huyền của người nam nhân, nên cũng không thật sự thất vọng, cười đáp:“Đã như vậy, chúng ta mời thêm mấy người đến, càng thêm náo nhiệt!”Vì thế Lý Thanh Sơn liền mời thêm đám người Hách Bình Dương, Lý Long, họ cùng nhau đến yến tiệc Vân Vũ lâu.
Ngoài Hàn Thiết Y, mọi người đều vui vẻ đi cùng họ.
Hoa Thừa Lộ biết chuyện cũng la hét muốn đi, Lý Thanh Sơn đương nhiên đồng ý.
Ngẫm lại hắn làm thống lĩnh, mọi việc từ trước tới nay đều không quản, cũng không thân thiết với thuộc hạ, dứt khoát gọi thêm đám Ưng Lang Vệ ở Thanh Hà phủ.
Náo loạn lớn như vậy, ngay cả những gia chủ có chút qua lại với Lý Thanh Sơn nghe được chuyện này cũng đều hứng trí.
Cuối cùng thành ra một đoàn người đi đến Vân Vũ Lâu.
Đứng trước Vân Vũ lâu lần nữa, nghĩ lại mấy lần trước, bất kể là thân phận hay tâm tình đều hoàn toàn khác biệt, trên lầu đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng cả một vùng trời, Thu Hải Đường đích thân xuất hiện chào đón.
Thu Hải Đường thấy nhiều người tới như vậy cũng rất ngạc nhiên, thấy Lý Thanh Sơn đứng trước đám người, bên cạnh hắn đều là tu sĩ Trúc Cơ có uy danh ở Bách gia Kinh Viện, nhìn dáng vẻ cầm đầu của hắn, thậm chí Liễu tri phủ đứng ở một bên, khẽ thầm than thở:“Lâu ngày không gặp, đương nhiên khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác!”…Thu Hải Đường cũng ăn mặc lộng lẫy, dịu dàng hành lễ:"Thiếp thân đa tạ thống lĩnh xả thân cứu giúp, ân đức như biển, thiếp thân suốt đời khó quên, ngày sau có việc cần dùng đến thiếp thân, thiếp thân nguyện đền ơn đáp nghĩa.
” Lý Thanh Sơn và Chử Đan Thanh nhìn nhau, không khỏi bật cười ha hả.
Thu Hải Đường khó hiểu hỏi: "Vì sao thống lĩnh lại bật cười?” "Mấy từ ta ghét nhất đều bị ngươi nói hết ra một lượt luôn rồi.
" Lý Thanh Sơn vung tay lên, cao giọng cười nói: "Chữ tạ ơn này cũng không cần nhắc lại, có câu là đại ân không lời nào nói hết mà! Nếu ngươi không chịu lấy thân báo đáp, dù nói thêm một ngàn lời cảm tạ cũng là vô dụng.
” Xung quanh yên tĩnh, nào có thi nhân nào treo trên miếng mấy từ như "đại ân không lời nào nói hết”, "lấy thân báo đáp" cơ chứ.
Thu Hải Đường lại càng bất ngờ, sắc mặt hơi choáng váng, ánh mắt phức tạp nhìn Lý Thanh Sơn, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ hắn có ý với ta, đúng rồi, uổng công ta tự cho mình là thông minh, lại không nghĩ tới chuyện này, nếu không phải có tình ý với ta, sao hắn có thể mạo hiểm đến tương trợ như vậy, ngăn cản Ác Đan thì thôi, lại còn không ngại kết thành tử cừu với hắn, vậy rõ ràng là muốn trút giận cho ta!" "Ài, hắn đắc tội với Ác Đan vì ta, có khi sẽ chết vì âm mưu ám toán, dù ta có lấy thân báo đáp cũng là lẽ đương nhiên, nhưng nghe Thừa Tán nói, không phải hắn đã có hôn ước với Hàn gia tiểu thư rồi sao?" Suy nghĩ của Thu Hải Đường xoay chuyển liên hồi, Lý Thanh Sơn từng vì nàng mà dốc sức đánh một trận, bất luận thế nào cũng không thể để hắn mất mặt trước mặt mọi người được, nàng đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, lại nghe Lý Thanh Sơn nói tiếp: "Không cần nhiều lời nữa, bưng rượu ngon lên, để cho ta cùng chư vị đạo hữu thoả sức uống một phen, coi như hai ta không thiếu không nợ, đêm nay có rượu đêm nay say, thực sự chờ đến khi ngươi rụng hết răng biến thành một lão thái thái, dù không quên thì có ích gì cơ chứ!" Mọi người cười rộ lên, mọi người đều biết, hắn vì Thu Hải Đường mà kết thành tử thù với một tu sĩ Kim Đan cường đại đến từ Long Châu ở Hầu phủ.
Giả như bản thân vướng vào chuyện này, dù không phải ngày đêm ưu thán không thiết cơm canh, cũng tuyệt đối không thể nào vui vẻ nói chuyện như vậy, trong lòng mọi người thầm bội phục.
Thu Hải Đường mới biết là bản thân lại đa tình rồi, hắn hoàn toàn không có ý nghĩ phải nhận được báo đáp, chỉ là lời nói không cố kỵ gì, dám nói dám làm, không che giấu dục vọng trong lòng, nhưng lại không bị ràng buộc chút nào.
Nam nhi hào khí như thế, ánh mắt của Quỳnh Chi quả thật tốt hơn ta! Nàng mang theo chút u oán liếc nhìn Hoa Thừa Tán một cái, Hoa Thừa Tán cúi đầu ho khan, nàng cười nói: "Nếu như thống lĩnh, không, Thanh Sơn ngươi thật sự có ý này, thiếp thân cũng xin theo, chỉ là cần phải cưới hỏi đàng hoàng, mời người thân bạn bè làm chứng, mới có thể kết thành bạn đời song tu.
” Phàm là nam tử ở đây đều lộ ra vẻ hâm mộ, Thu Hải Đường tiếng thơm lan xa, tu hành đạo ở quanh Thanh Hà phủ ba ngàn dặm có thể nói là không ai không biết, chưa từng có người nào có thể âu yếm nàng.
Thậm chí có người cảm thấy, nếu có thể có được món hời như vậy, dù có phải kết thù với Ác Đan kia cũng không phải không thể tiếp nhận.
Lý Thanh Sơn lắc đầu: "Vậy cũng không được, Quỳnh Chi sẽ liều mạng với ta mất!” Mọi người lại cười to, Thu Hải Đường cũng bật cười: "Vậy đừng trách thiếp thân không chịu lấy thân báo đáp.
” Vừa rồi khi nói ra miệng, nàng bỗng có chút hối hận.
Nhưng thấy Lý Thanh Sơn không hề do dự cự tuyệt, trong lòng cũng không khỏi có chút thất vọng, cũng không phải là nàng có ý với Lý Thanh Sơn mà chỉ đơn giản là bản năng của phái nữ thôi.