Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1187 - Chương 1196: Địch Ý

Chương 1196: Địch Ý

"Không trách không trách.

Có rượu và thịt là được.

” Lý Thanh Sơn cùng mọi người ùa vào Vân Vũ lâu, liếc mắt nhìn lên lầu một cái, lúc Thu Hải Đường nói lời đồng ý, nháy mắt hắn cảm thấy được một cỗ địch ý, thế nhưng khi hắn từ chối ngay trước mặt mọi người, cỗ địch ý kia cũng lập tức biến mất.

"Trong Vân Vũ Lâu này ẩn giấu một Tu sĩ Kim Đan, không biết có lai lịch thế nào? Chẳng lẽ là Ác Đan đến trả thù?”Trong lòng lập tức trở nên cảnh giác, hắn nhanh chóng điều động kính tượng phân thân chạy tới, chuẩn bị chi viện cho thời khắc mấu chốt.

Chắc là Ác Đan sẽ không ra tay trước mặt mọi người, nhất định sẽ nhân lúc hắn đơn độc, không, căn bản không cần đơn độc, chỉ cần giết sạch toàn bộ nhân chứng là được, hắn chắc chắn có đủ năng lực cùng nhẫn tâm này, nếu thực sự đến nước đó thì không thể che giấu thân phận thêm nữa, chỉ có để lộ chân thân, lại phối hợp phân thân, xem có thể giết chết Ác Đan tại chỗ hay không! Tiệc vẫn được thiết đãi ở tầng cao nhất của Vân Vũ lâu, nơi này vừa có thể ngắm hoa ngắm trăng, lại có thể ngắm nhìn đèn đuốc sáng rực khắp thành phủ từ xa.

Mọi người ngồi xuống, Lý Thanh Sơn đương nhiên ngồi ở thủ vị, dù sao buổi yến hội này cũng là Thu Hải Đường mở ra để cảm tạ hắn, nếu là thường ngày, Thu Hải Đường đương nhiên sẽ lộ rõ vị thế chủ nhà, kính rượu các vị gia chủ, để cho tân khách lẫn chủ nhà tận hoan, mà hôm nay nàng lại ngồi chung với Lý Thanh Sơn, chuyên rót rượu cho hắn.

Lý Thanh Sơn cũng không khách khí, rượu đến là uống, tuy rằng sẽ không động tay động chân lung tung, nhưng có một tuyệt sắc giai nhân dáng người ma mị, khí chất mê hoặc như vậy nhỏ nhẹ vâng lời tiếp rượu, âu cũng là một chuyện cực kỳ thoải mái, lại càng khiến người ngoài ghen tỵ.

Thu Hải Đường quả nhiên không nhắc thêm một chữ tạ ơn nào nữa, chỉ nhắc lại tình cảnh lần đầu gặp gỡ: "Khi đó còn coi như ngươi là tiểu tử nông thôn không biết trời cao đất rộng, không nghĩ rằng không nghĩ rằng.

" “Không nghĩ tới sẽ có lúc phải tiếp rượu cho ta đúng không!”Lý Thanh Sơn cười, cụng chén với nàng.

Những trải nghiệm không mấy vui trong quá khứ, bây giờ giống như một hồi giai thoại.

Tuy rằng Thu Hải Đường không phải hùa theo ý hắn, nhưng cũng cúi đầu rũ mắt, không chỉ là bởi vì Lý Thanh Sơn có ân với nàng, mà cũng bởi vì thực lực siêu phàm của hắn.

Vốn là tên nhóc đáng bị khinh thường, lúc này đột nhiên để lộ ra thiên tư tuyệt luân.

Đợi đến khi quen thuộc, Thu Hải Đường cũng có vài phần say sưa, gò má đẫy đà mang theo chút hồng nhuận càng thêm kiều diễm không gì sánh bằng, nàng nhẹ giọng nói: "Ngươi nói thật cho ta biết, mấy người Tây Môn mỗ mỗ có phải do ngươi sát hại hay không.

” “Cái này ấy mà, không nên nói!”Lý Thanh Sơn cười nói, đến bước này, dù thừa nhận cũng không sao cả, thân là Xích Ưng thống lĩnh, năm đó lấy yếu thắng mạnh, giết mấy luyện khí sĩ dám ức hiếp hắn, chẳng những không phải là chuyện xấu, ngược lại còn là một loại vinh quang.

Nhưng trong phút chốc, hắn lại cảm thấy cỗ địch ý kia xuất hiện, nhưng lại nhanh chóng biến mất.

"Quên đi, ta biết ngươi không chịu nói, dù sao cũng không thiếu mấy người các nàng.

" Thu Hải Đường cũng không thèm để ý, nàng còn từng mượn lực lượng của Lý Thanh Sơn giết chết Ngụy Trung Nguyên có mưu đồ bất chính với nàng, tính mạng của mấy tiểu luyện khí sĩ kia quả thực không tính là gì.

Ăn uống linh đinh mấy hồi, lúc rượu say tai nóng, Liễu Trường Khanh nhân lúc kính rượu, tiến lên nói: "Thanh Sơn, chuyện Cửu phủ diễn võ, ta còn chưa thương lượng với ngươi!” Lý Thanh Sơn nói: "Chuyện đó thì có gì cần thương lượng, tri phủ đại nhân cứ việc an bài là được, nếu có nơi cần ta xuất chiến, ta cam đoan sẽ giành chiến thắng.

” Đây không phải là Lý Thanh Sơn khoe khoang, hắn cũng có chút hiểu biết về Cửu Phủ Diễn Võ, chủ yếu là để cho đệ tử Bách Gia tỷ thí với nhau, cùng lắm cũng chỉ là tu sĩ Trúc Cơ xuất trận, sao hắn có thể thua đây! Liễu Trường Khanh thầm lắc đầu, cảm thấy Lý Thanh Sơn có chút đắc chí càn rỡ, đã có phần không biết trời cao đất dày.

Bách Gia kinh viện của các phủ đều có nhân tài đông đúc, cường giả như mây, chỉ dựa vào tu vi Trúc Cơ trung kỳ của hắn sao có thể vọng ngôn tất thắng.

Trận chiến giữa Lý Thanh Sơn và Thôn Hỏa nhân tộc hắn cũng nghe đại khái, trận chiến này chiếm ưu thế địa lý còn suýt nữa thất bại, cuối cùng vất vả lắm mới cứu được, hắn cũng không cảm thấy Lý Thanh Sơn quá mạnh.

"Thanh Sơn, ta lấy thân phận trưởng bối khuyên ngươi một câu, tuổi trẻ khí thịnh có khí lực là chuyện tốt, nhưng quá cứng rắn thì dễ gãy, cũng phải học cách ẩn giấu.

" "Tri phủ đại nhân nói như vậy là có ý gì?" Lý Thanh Sơn buông chén rượu vừa đến bên miệng, cảm thấy Liễu Trường Khanh có lời muốn nói.

"Ngươi dám làm việc nghĩa, cứu Thu đạo hữu, đúng là không thể tốt hơn, ta cũng cảm thấy trên mặt như dát thêm vàng! Nhưng cũng không cần phải kết thù sâu nặng như vậy với Ác Đan.

” "Chuyện đã đến nước này, còn có thể làm sao bây giờ?" Lý Thanh Sơn nhíu mày.

Bình Luận (0)
Comment