"Có câu là 'Oan gia nên giải không nên kết", ta thấy hắn có thể tu đến cảnh giới như thế, cũng không phải hạng người hoàn toàn không nói đạo lý, nếu ngươi có thể nhờ Cố thống lĩnh nói giúp, nói xin lỗi hắn một câu, tuy rằng nhất thời thấy hơi mất mặt, nhưng miễn được một hồi đại họa, ài, dù sao hắn cũng là thân tín của hoàng tử điện hạ.
" Liễu Trường Khanh nói đầy thành khẩn, nhưng không chỉ là suy nghĩ cho Lý Thanh Sơn, hiện tại Cửu phủ diễn võ sắp tới, mà Thanh Hà phủ mới trải qua chiến tranh, vốn cực kỳ bất lợi, Lý Thanh Sơn lại đắc tội đại nhân vật bên cạnh Túc Khánh hoàng tử thì quả là họa vô đơn chí.
Ác Đan kia chỉ cần sử dụng chút mánh khoé là có thể khiến bọn họ lâm vào trong rắc rối lớn rồi.
Thu Hải Đường cũng ân cần nói: "Liễu tri phủ nói cũng có đạo lý, đại trượng phu co được giãn được, đợi đến khi ngươi vượt qua thiên kiếp lần thứ hai, luôn có thể giãn ra, ta biết ngươi là một nam nhân tốt đường đường chính chính.
” Lý Thanh Sơn cười ha hả, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, kỳ thật vừa rồi Liễu Trường Khanh nói những lời kia giọng nói tuy rằng không cao, nhưng nơi này toàn là kẻ tai thính mắt tinh thế nên đều ngưng thần nghe rõ, chỉ đương xem Lý Thanh Sơn sẽ trả lời như thế nào, lại không ngờ hắn sẽ cười rộ lên.
"Thanh Sơn tại đây cảm tạ tấm lòng của hai vị.
Liễu tri phủ đã trải qua nhiều thói đời, thế mà lại không ngẫm xem, nếu có luyện khí sĩ nhục mạ ngươi ngay trước mặt mọi người, ngươi sẽ nhịn thế nào.
Thu môn chủ tận mắt thấy Ác Đan, cảm thấy hắn chính là người lòng dạ khoan dung sao?” Liễu Trường Khanh cùng Thu Hải Đường đều không nói nên lời, Liễu Trường Khanh thoạt nhìn hòa nhã, nhưng đó là đối với Lý Thanh Sơn, ngày thường cầm quyền Thanh Hà phủ, có thể nói là sát phạt quyết đoán, nếu có người dám nhục mạ hắn trước mặt mọi người, nhất định hắn sẽ một chiêu tất sát, dù nhất thời không giết được, chỉ sợ cũng sẽ không bỏ qua.
Hắn nặng nề thở dài một hơi.
Thu Hải Đường cũng cảm thấy căn bản là không thể trông cậy vào tên hỗn đản hung man Ác Đan kia buông bỏ cừu hận.
"Đều là do ta.
" "Dù không phải ngươi, ta cũng sẽ không ngồi yên mặc kệ.
Mà dù hắn có thể tha thứ cho ta, ta cũng không tha thứ cho hắn, hai vị không cần lo lắng, chỉ dựa vào một lão cẩu kia chẳng thể lấy được mạng của ta đâu.
”Lý Thanh Sơn nheo mắt lại, sát khí ẩn hiện.
“Tiểu súc sinh, dám nhục mạ sư phụ ta!”Chỉ nghe thấy một tiếng quát to, mấy tên tu sĩ áo đen từ trên trời giáng xuống, xua tan ca vũ kỹ, tay cầm vũ khí, sát khí đằng đằng nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Sơn.
Thu Hải Đường nhận ra mấy người này là những kẻ ngồi ở sau Ác Đan trong Hầu phủ, thì ra đều là đệ tử của Ác Đan.
Tiếng sáo trúc đứt đoạn, chúng tu sĩ nhao nhao đứng dậy, bầu không khí trên mái nhà nhất thời trở nên căng thẳng hẳn lên.
Chỉ có Lý Thanh Sơn vẫn ngồi ngay ngắn, tự rót tự uống: "Thì ra là một đám chó con do lão cẩu nuôi!” "Quý khách giá lâm, lão thân không đón tiếp từ xa, Hải Đường, còn không sắp xếp mời quý khách nhập toạ!”Đúng lúc này, một lão bà mặt đầy nếp nhăn, tóc bạc trắng xoá bỗng nhiên xuất hiện, vẻ mặt hiền lành khách khí.
Trong những người ở đây, ngoại trừ Lý Thanh Sơn, còn lại không ai thấy nàng từ đâu mà đến.
Nàng tuỳ ý để lộ khí tức, lại khiến toàn trường chấn kinh, là Tu sĩ Kim Đan!Thu Hải Đường có chút không tình nguyện đi lên hành lễ: "Chưởng môn.
"Mấy tên tu sĩ hắc y đều mặc một thân đồ võ, sát khí đằng đằng, vừa nhìn đã biết là hạng người trải qua nhiều tranh đấu chém giết, đi đầu là một nam tử bưu hãn hơn ba mươi tuổi, hắn tiến lên đánh giá bà lão kia:"Lão tử họ Ác tên Phong, ngươi chính là Vưu chưởng môn của Vân Vũ môn à, quả nhiên có chút khí độ, không phải là loại tiểu súc sinh nào đó có thể so được!" Nói rồi liếc Lý Thanh Sơn một cái, Lý Thanh Sơn chỉ lo uống rượu, thầm nói: "Mấy người này không phải đặc biệt đến để đối phó với ta, không thì sẽ không nhẫn nại được như vậy , để xem họ muốn làm gì?""Vưu chưởng môn gì chứ, gọi ta một tiếng Vưu mỗ mỗ là được rồi, mấy vị không tiếc ngàn dặm cố ý đến thăm Vân Vũ môn ta là vì việc gì?"Ác Phong nói năng vô lễ, Vưu mỗ mỗ trong lòng tức giận nhưng vẫn hòa khí ra mặt, chỉ vì biết rằng sau lưng bọn họ là Ác Đan, thậm chí là Tự Khánh hoàng tử.
Tuy nàng đã miễn cưỡng độ qua Thiên kiếp lần hai, nhưng lại là loại yếu nhất trong số tu sĩ Kim Đan, bởi vì dung nhan khô lão, mị thuật sở trường nhất cũng không phát huy ra được mấy phần công hiệu, tự biết không còn cơ hội tiến thêm một bước nữa, đâu dám đắc tội mấy nhân vật cường đại nhất Như Ý quận .
Ác Phong thấy Lý Thanh Sơn không trả miếng, còn thầm nghĩ là hắn khiếp rồi, thầm nói:"Dù sao tiểu súc sinh này sớm muộn cũng sẽ chết, không cần phí lời với hắn ở đây, hôm nay lão tử chính là muốn để ngươi nhìn xem, người mà ngươi muốn cứu cũng chạy không thoát lòng bàn tay của ta, cho ngươi một bạt tai thật mạnh trước mặt nhiều người thế này!""Sư phụ của chúng ta nhìn trúng một cô nương của Vân Vũ môn, những thứ này là sính lễ, mau để nàng đi với chúng ta, kết thành phu thê với sư phụ, chúng ta cũng phải gọi nàng một tiếng tiểu sư nương.
"Mấy tu sĩ hắc y cười ồ lên một trận, trong lúc Ác Phong nói chuyện, lấy từ trong bách bảo nang ra một đống vàng bạc châu báu lớn, nháy mắt đã xếp thành một tòa núi nhỏ, châu quang bảo khí vô cùng chói mắt.