Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1189 - Chương 1198: Khuất Nhục

Chương 1198: Khuất Nhục

Tuy Vưu mỗ mỗ đã có chủ ý muốn dĩ hòa vi quý, cũng không khỏi khẽ biến sắc.

Chúng tu sĩ của Thanh Hà phủ ai cũng nhíu mày.

Có lẽ đối với phàm nhân chỗ châu báu vàng bạc này đã là giá trị liên thành, nhưng đối với người tu hành thì chỉ như nắm đất mà thôi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Để ở thế giới phàm nhân giống như là chồng một đống đồng nát sắt vụn lớn, nói muốn lấy con gái nhà người ta đúng là làm nhục một cách trắng trợn.

Ác Đan bị Thu Hải Đường cự tuyệt trước mặt mọi người.

Lại bị Lý Thanh Sơn làm nhục, hiển nhiên là nuốt không trôi cục tức này, giờ đến báo thù.

Thu Hải Đường thân là đương sự lạnh nhạt nói: "Ta sớm nói qua rồi, ta sẽ không gả cho sư phụ các ngươi, mang những thứ này đi về đi!""Không gả?" Ác Phong trừng mắt lên, cái tướng hung ác kia rõ là được Ác Đan chân truyền, "Vưu mỗ mỗ, ngươi nói thế nào?""Chuyện này…""Sư phụ của chúng ta ngay lập tức sẽ là đại tướng quân của Như Ý quận, mang theo sính lễ tới cũng coi như cho Vân Vũ môn các ngươi đủ mặt mũi rồi, không lẽ là muốn làm lão nhân gia ngài thất vọng ư?"Ác Phong liếc nhìn Vưu mỗ mỗ, không hề sợ thân phận tu sĩ Kim Đan của nàng, càng không giấu giếm sự uy hiếp trong lời nói.

"Đây nào phải là tu sĩ, rõ ràng là y như bọn lưu manh! Đệ tử như vậy, sư phụ là cái dạng gì thì nghĩ là biết liền, Thanh Sơn, ngươi nói không sai, là ta nghĩ quá đơn giản rồi.

"Liễu Trường Khanh nhíu chặt mày, truyền âm nói với Lý Thanh Sơn.

Nho gia xưa nay coi trọng lễ nghi, không thể chứa được nhất chính là dạng người như thế này.

Lý Thanh Sơn cười cười không nói gì, ai nói người tu hành thì nên ôn tồn nho nhã, lễ phép lịch sự.

Những ma tu tung hoành Cửu Châu trong quá khứ đã làm ra biết bao chuyện táng tận lương tâm, mất hết nhân tính cơ chứ.

Tu hành chú trọng kiến tâm minh tính, ai cũng không phải trời sinh đã là đạo đức quân tử, từ góc độ nào đó, những người như Ác Đan này cũng tính là thuận theo bản tính của chính mình.

Mà ta, cũng nên thuận theo bản tính của mình mà chém tận giết tuyệt mấy tên gia hỏa chướng mắt này!"Chuyện, chuyện này làm sao ta dám!" Vưu mỗ mỗ tự nhận cũng là một người biết tiến biết lùi, có tài ăn nói, nhưng đối mặt với những người hung bướng như thế lại chỉ dám giận mà không dám nói, không có cách nào cả.

"Vưu mỗ mỗ, sự hưng suy của Vân Vũ môn toàn bộ đều dựa vào một ý niệm của ngươi, hiện tại ngươi không nỡ bỏ một đệ tử này, tương lai sẽ không chỉ phải nỡ bỏ một mình nàng đâu, rốt cục là ngươi có đồng ý hay không?"Ác Phong lại áp sát một bước, thế mà lại dùng một tu sĩ Trúc Cơ để áp bách một tu sĩ Kim Đan.

Hắn cũng không hoàn toàn là cáo mượn oai hùm, hắn cũng là Trúc Cơ hậu kỳ, tuy vẫn cách biệt cả một đại cảnh giới với Kim Đan nhưng mà Vưu mỗ mỗ cũng không sở trường chính diện giao phong với người khác, cả đời nàng chỉ dành tâm tư vào việc đấu đá mưu mô, cực kỳ ít khi đấu pháp với người khác.

Hiện tại không những tuổi già sắc phai, còn là tuổi già sức yếu nữa.

Ác Phong thì đang lúc tráng niên, trong quyết đấu trường đã trải qua không biết bao nhiêu lần chiến đấu sinh tử, lại còn có một thân pháp khí, nếu thật sự phải động tay thì cũng tự tin sẽ không thua bà già này.

"Ai, lão thân đồng ý là được chứ gì!"Quả nhiên Vưu mỗ mỗ cũng không có chút cứng rắn nào, con người càng lúc càng tiếc mạng, thật không dễ dàng mới trở thành tu sĩ Kim Đan, nếu như chết dưới cơn bạo nộ của Ác Đan thì làm sao có thể cam tâm.

Lời vừa nói ra, không những chúng nhân than thở, Thu Hải Đường thì càng kinh hô một tiếng: "Chưởng môn!""Hải Đường, Vân Vũ môn ta đối xử với ngươi như thế nào?"Vưu mỗ mỗ ôn nhu nói, hiền từ giống như một vị lão tổ mẫu, phát ra ánh sáng hiền hòa, vô thanh vô tức vận dụng mị thuật, đến cùng thì Thiên kiếp lần hai cũng không độ qua một cách vô ích, lần này vận dụng rõ ràng là trơn tru thuận lợi, đến cả Thu Hải Đường vốn cũng tinh thông thuật này cũng không phát giác, duy chỉ có Lý Thanh Sơn là lạnh cả mặt.

Thu Hải Đường cúi đầu nói: "Vân Vũ môn đối với đệ tử ân cao như núi, sâu như biển, nếu không nhờ Vân Vũ môn, đệ tử sớm đã trầm luân vào hố lửa thanh lâu, mất đi thanh xuân, dung nhan khô héo, nói không chừng đã chết rồi.

" Vưu mỗ mỗ nói: "Hiện tại ngươi không phải là vì ta, mà vì cả Vân Vũ môn, tu vi của ngươi đình trệ không tiến bộ, chính là bởi vì không có bạn lữ song tu điều hòa âm dương, gả cho Ác đại tướng quân, ngươi sẽ có tư nguyên bất tận để hưởng dụng, tu vi tất sẽ đại tiến, hiện tại ta chỉ là tạm đảm nhận vị trí này, tương lai Vân Vũ môn vẫn phải giao trả lại cho ngươi.

""Ta.

Ta… Ta…" Thu Hải Đường ngập ngừng, thần tình thay đổi, hiển nhiên trong lòng đang tự đấu tranh kịch liệt.

Bốn phía tĩnh lặng, nghe được cả tiếng kim rơi, mọi người tại đây không một ai lên tiếng, Vân Vũ môn không tính là một hệ trong Bách Gia kinh viện, không có bao nhiêu tình nghĩa.

Hơn nữa đây là chuyện nội bộ của Vân Vũ môn, nếu đến chưởng môn cũng đã nói thế này rồi, họ còn có thể chống đối trực diện với một tu sĩ Kim Đan ư? Chứ đừng nói phía sau còn có một vật cản lớn như Ác Đan.

Thu Hải Đường theo bản năng nhìn về phía Hoa Thừa Tán, tuy nói đã từ bỏ, nhưng dù sao đây cũng từng là nam nhân mà nàng si luyến nhiều năm.

Hoa Thừa Tán thẳng người lên, mấy phen muốn nói lại thôi, nhìn Hoa Thừa Lộ một cái, cuối cùng vẫn cúi đầu xuống, tránh đi cái nhìn của Thu Hải Đường.

Bình Luận (0)
Comment