Nếu như hắn chỉ đơn độc một mình, dù là liều mạng cũng phải đứng cạnh Thu Hải Đường, nhưng mà hắn không phải, hắn đại biểu cả Hoa gia, nếu như đắc tội Ác Đan, rất có khả năng sẽ mang tới tai nạn không thể tưởng tượng cho Hoa gia, đến lúc đó, muội muội hay thậm chí phụ thân mẫu thân đều sẽ phải chịu liên đới.
Nếu hắn vì một nữ nhân mà làm như vậy thì quá ích kỷ rồi, lúc hưởng thụ quyền lực và tài nguyên mà gia tộc mang lại, đồng thời cũng sẽ có trách nhiệm và nghĩa vụ.
Nhưng hắn lại không khỏi tự hỏi, nếu như là Cố Nhạn Ảnh đang ở tình huống này, hắn sẽ làm sao? Không có đáp án thứ hai, hắn nhất định sẽ không màng tất cả mà đứng ra.
Thần sắc của Thu Hải Đường ảm đạm, thất vọng tràn trề, một đời nương cậy lại không gặp được người tốt! Sư phụ nói không sai, từ trước đến nay, người có đào hoa tướng đều là một đời si tình, lại chú định không được người yêu, uất ức mà chết.
Cuối cùng thì nàng cũng không thoát khỏi lời nguyền này.
"Đừng có ta ta ta nữa, đi với chúng ta!" Ác Phong dương dương tự đắc nhìn về phía Lý Thanh Sơn: "Thế nào, ngươi liều mạng muốn cứu nữ nhân này, đến cùng vẫn là sắp bị sư phụ của chúng ta chơi đẹp rồi, ha ha ha ha!"Lý Thanh Sơn cũng cười lên, tiếng cười càng lúc càng vang, thanh chấn mười dặm, thẳng đến không trung.
Tiếng bùm bùm vang lên, cốc chén bát đĩa ầm ầm nổ tan, luyện khí sĩ có tu vi khá yếu đều che kín lỗ tai.
Thu Hải Đường lại cảm thấy thần trí thanh tỉnh lại, thấy gò má đã ướt, không biết từ lúc nào lệ đã chảy đầy mặt, trong lòng hiểu ra là trúng mị thuật của Vưu mỗ mỗ, tức giận mà nói:"Vưu chưởng môn, ngươi là tiền bối, dùng loại thủ đoạn này đối phó một hậu bối để lấy lòng người ngoài, không cảm thấy xấu hổ ư? Hôm nay dù là chết, ta cũng sẽ không đồng ý, Ác Đan nếu muốn cưỡng ép, chỉ có thể lấy được một bộ thi thể!""Già mà không chết thì sẽ thành giặc, cổ nhân đúng là không lừa ta!" Lý Thanh Sơn thu lại tiếng cười, thần tình lạnh lẽo.
"Ở đây không đến lượt ngươi làm càn!"Vưu mỗ mỗ đại nộ, vươn ra bàn tay như móng gà, túm chặt lấy bả vai của Thu Hải Đường, nhìn Lý Thanh Sơn một cái, lại cũng không dám phát tác, sau lưng Ác Phong có Ác Đan, sau lưng Lý Thanh Sơn cũng có Cố Nhạn Ảnh, nàng thận trọng dè dặt cũng không dám đắc tội với ai, chỉ có thể phát tiết toàn bộ lửa giận lên người Thu Hải Đường.
Thu Hải Đường căn bản không kịp phản kháng, nháy mắt cảm thấy cả người mềm nhũn, trong lòng chua xót, cảm thấy trên đời không có ai có thể giúp mình, dù Lý Thanh Sơn nguyện ý ra tay vì nàng, hắn làm sao có thể chống lại tu sĩ Kim Đan.
Đột nhiên một thân ảnh hiện ra trong đầu, người đó cường đại cuồng vọng như thế, nếu như hắn ở đây thì dù là Ác Đan đích thân đến cũng không dám muốn gì làm nấy như thế!"Trái tim ta đã có chủ, nếu các ngươi dám cưỡng ép, hắn sẽ không tha cho các ngươi đâu!"Ác Phong nói: "Hừ, ta lại muốn nghe xem là ai có thể không tha cho sư phụ chúng ta?"Thu Hải Đường quả quyết nói: "Bắc Nguyệt!""Bắc cái gì.
Ngươi nói là yêu nghiệt Bắc Nguyệt kia, ngươi câu kết với yêu nghiệt, nên nhận tội gì!"Ác Phong đột nhiên ngừng lại, nhớ lại Bắc Nguyệt kia là ai, đó là đệ nhất cường địch của Tự Khánh hoàng tử ở Như Ý quận, hắn không ít tìm hiểu thông tin của tên này qua tư liệu, tuy chưa từng gặp mặt, nhưng sự khủng bố của hắn ta lại thâm nhập vào trong lòng, chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân mà làm trọng thương gần như tất cả các yêu soái của Như Ý quận, đây là sức mạnh cỡ nào kia chứ!Thế là tuy nửa câu sau vẫn giả vờ bình thường nhưng thanh âm lại không khỏi thấp xuống nhiều, khí thế cũng yếu đi kha khá.
"Ngươi không nên vịt chết còn cứng mồm!"Bàn tay đang bóp lấy bả vai Thu Hải Đường của Vưu mỗ mỗ lại không khỏi buông lỏng ra một chút, trong miệng tuy không tin lời Thu Hải Đường nói, nhưng vạn nhất là thật thì hỏng bét rồi, đến lúc đó Bắc Nguyệt giết đến cửa thì làm thế nào mới xong đây.
Hai chữ "Bắc Nguyệt" này dường như có ma lực thần kỳ, làm thần tình của tất cả mọi người ở đây đều thay đổi, kinh dị, sợ hãi, âu lo, bất an đều viết lên mặt mỗi người.
Đến cả Long Xà hồ cũng bị Bắc Nguyệt luyện hóa rồi, ấn tượng của đệ tử Bách gia đối với hắn thì nghĩ là biết ngay, một vài luyện khí sĩ nhịn không được mà trái trông phải ngóng, cứ như Bắc Nguyệt sẽ đột nhiên nhảy từ góc tối nào đó ra.
Hoa Thừa Tán không khỏi nhìn về phía Lý Thanh Sơn, Lý Thanh Sơn cúi đầu sờ mũi, trong lòng thổn thức: "Hóa ra là cảm giác được người ta thầm mến thật đúng là phiền phức!" Nhưng khóe mồm lại không khỏi nở một nụ cười thần bí, đương nhiên, hắn biết Thu Hải Đường là bị bức đến cùng đường mới đánh bậy đánh bạ, nhưng cũng không ngại mà thầm vui vẻ một chút trước.
"Ngươi cho rằng ta là bị dọa mà lớn lên à?" Ác Phong rất nhanh đã khôi phục lại trấn định, hắn cũng không thể chỉ nghe một cái tên đã hoảng sợ chạy trốn, vậy thì không cần đến Bắc Nguyệt ra tay, Ác Đan cũng đã chém chết hắn rồi.
Nghĩ rằng dù Thu Hải Đường nói thật thì cũng là nước xa không cứu được lửa gần, chỉ cần giao nàng cho Ác Đan xong thì những việc sau đó cũng không cần hắn lo nữa.