Là mây trắng tiêu dao? Là nước sông hùng hồn? Hay là tích thủy bình tĩnh?Không, tất cả đều không phải! Hắn chỉ yêu thích một loại duy nhất, Như Tâm chưa từng chỉ cho hắn thấy bao giờ, nhưng nó vẫn cứ khắc sâu trong trí nhớ của hắn, chính là biển rộng vô biên vô hạn kia, có thể mãnh liệt mênh mông, cũng có thể vạn dặm không một gợn sống, ngoại trừ hai chữ “bao la” mơ hồ kia, không có bất cứ ngôn ngữ nào có thể miêu tả ngắn gọn hình thái của biển cả.
Hình thái của biển cả có lẽ cũng là thứ khó bắt chước nhất.
Biển cả có thể dung nạp mọi thứ, vô cùng rộng lớn.
Phải trải qua bao nhiêu suy sụp thì một người mới có thể thong dong tiếp thu hết tất cả những dơ bẩn kia chứ? Là cần phải có bao nhiêu kiên nhẫn và trí tuệ mới có thể trấn áp tâm hải vô tận mênh mông kia?Lý Thanh Sơn vẫn còn chưa thể trả lời, hắn còn quá trẻ, nhưng mà hắn cũng sẽ không nhụt chí, bởi vì hắn còn rất trẻ, có đủ thời gian để đi trải nghiệm, hắn tin chắc cho dù có là biển rộng thời viễn cổ cũng bắt đầu tập hợp từ những giọt nước đầu tiên.
Hắn mỉm cười mở hai tay ra, ý niệm vô hạn kéo dài ra bốn phương tám hướng, cảm nhận được sức mạnh thủy linh vô cùng vô tận tụ tập về phía cơ thể hắn, trên người sáng lên ánh sáng màu xanh lam, càng ngày càng sáng.
Đại Hải Vô Lượng Công nhanh chóng vận chuyển, linh lực trong đan điền khí hải càng ngày càng dày đặc, liên tục vuốt ve cơ thể hắn, lay động thần hồn của hắn.
Ầm ầm, linh quang tan hết.
Cuối cùng hắn cũng đã tu luyện Đại Hải Vô Lượng Công đến tầng thứ sáu, cùng lúc đó, tu vi cũng sẽ đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ.
Bên ngoài Thanh Tiểu động phủ, Chử Đan Thanh đang nôn nóng chờ đợi, pháp trận đột nhiên mở ra, Lý Thanh Sơn nhanh chóng từ bên trong đi ra:“Để ngươi chờ lâu rồi, chúng ta cùng nhau đi đến chỗ hẹn đi!”Chử Đan Thanh hơi ngẩn ra, sau đó cười nói:“Thanh Sơn, chúc mừng ngươi lại đột phá lần nữa, có hi vọng Kim Đan!”Lý Thanh Sơn càng mạnh, hắn cũng càng có tự tin đi đến chỗ hẹn.
Lý Thanh Sơn cười nói:“Của ta là Thương Hải Châu, chúng ta xuất phát đi, đừng để người khác chờ sốt ruột!”Tuy rằng vẫn không đủ để đột phá linh quy tầng thứ năm, nhưng mà hắn cũng không hề sốt ruột, đã thấy phương hướng, rồi sẽ có một ngày hắn có thể làm được nước lửa giao hòa.
Hai người chạy thẳng đến hướng Đông, đi thẳng đến biên giới Thanh Hà Phủ, từng ngọn núi cô độc như cột đình, như kiếm chỉ thẳng trời cao, mây trắng bay lơ lửng ở giữa, cảnh quan mang theo vẻ đẹp hiểm trở.
“Nhìn xem, ở đằng kia!”Chử Đan Thanh chỉ vào một ngọn núi bằng phẳng nhất trong dãy núi kia, xung quanh đều là vách núi dựng đứng, khỉ cũng khó mà leo lên được, chỉ có chim mới có thể bay lên.
Nhưng lại có hai nam một nữ ngồi trên đỉnh ngọn núi, quan sát dãy núi, phẩm trà uống rượu, mỗi người đều vô cùng tiêu sái, giống hệt như thần tiên.
“Tiểu sư đệ, ngươi đến trễ rồi, người này là ai?”Ba người đứng ở đằng xa chào hỏi, nam tu sĩ lớn tuổi nhất mở miệng nói, hắn thoạt nhìn khoảng bốn năm mươi tuổi, có khí chất trưởng thành trầm ổn nhất, cho dù là ai cũng không nhìn ra được người này là hạng người khi sư diệt tổ.
“Đại sư huynh, đây là bạn của ta, cũng là thống lĩnh Xích Ưng của Thanh Hà Phủ, Lý Thanh Sơn.
”Chử Đan Thanh giới thiệu.
“Bạn? Mấy sư huynh đệ chúng ta gặp mặt, ngươi lại gọi một người ngoài đến là có ý gì!”Nữ tu sĩ kia nheo mắt, quan sát Lý Thanh Sơn, cảm thấy tên này có chút quen tai.
Nàng khoảng trên dưới ba mươi tuổi, dáng vẻ mảnh khảnh xinh đẹp, mặc một bộ cung trang sặc sỡ, cũng coi như là một người đẹp, nhưng mà xương gò má trên mặt lại hơi cao, có chút khắc nghiệt.
Chử Đan Thanh không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt nói:“Nhị sư tỷ, trước khi sư phụ chết đã dặn dò, nếu các sư huynh sư tỷ đến tìm ta, cần phải có Lý thống lĩnh đi cùng để chủ trì công đạo.
”“Lý Thanh Sơn, chính là vị Lý thống lĩnh đã từng đánh bại dị nhân ở hầu phủ đúng không, đã nghe danh từ lâu, hôm nay vừa gặp, quả nhiên dáng vẻ bất phàm, nhưng mà hôm nay muốn nói chuyện trong sư môn của chúng ta, chỉ sợ thống lĩnh không tiện tham dự.
Sư phụ của ta già rồi, đầu óc có chút hồ đồ, xin đừng trách tội.
”Tên tam sư huynh cuối cùng kia có vẻ mặt thân thiện, gương mặt tròn tròn từ đầu đến cuối đều mỉm cười, lại có chút giống bọn con buôn, tuy rằng giọng điệu khách sáo, cũng vẫn muốn cho Lý Thanh Sơn rời đi.
Vừa nghe hắn nhắc nhở, vẻ mặt của đại sư huynh và nhị sư tỷ cũng rùng mình, hắn đã nói sao cứ có cảm giác quen tai như thế, thì ra là con “Hổ điên” kia.
Tin tức Cố Nhạn Ảnh đánh nhau với Tự Khánh ở Hầu Phủ đã được lan truyền nhanh chóng, Lý Thanh Sơn cũng nương theo đó mà nổi tiếng hơn, nhưng mà nguyên nhân chủ yếu khiến hắn nổi tiếng cũng không phải là vì hắn đánh bại Thôn Hỏa Nhân Chúc Liệt, giúp Cố Nhạn Ảnh chiến thắng một trận chiến quyết định, mà là bởi vì hắn dám mắng chửi Ác Đan trước mặt mọi người.
Dựa vào hành vi điên cuồng không biết sống chết kia, cho nên hắn mới bị mọi người gọi là “Hổ điên”.
Trong lúc ba người quan sát Lý Thanh Sơn, Lý Thanh Sơn cũng đang quan sát ba người, người mạnh nhất chính là vị đại sư huynh kia, là Trúc Cơ hậu kỳ, mà nhị sư tỷ và tam sự huynh đều là Trúc Cơ trung kỳ, thật sự cũng chưa có uy hiểm gì.
Trình độ dạy dỗ đệ tử của Chử Sư Đan cũng rất không tệ, đáng tiếc chỉ dạy bọn họ vẽ tranh, lại không dạy bọn họ đạo lý làm người.
Chử Đan Thanh muốn giới thiệu tên họ của ba người cho Lý Thanh Sơn nghe, Lý Thanh Sơn lại ngắt lời hắn:“Ngươi có nói thì ta cũng lười đi nhớ, ba người các ngươi muốn nói cái gì thì nói nhanh đi! Bổn thống lĩnh sẽ tự đưa ra phán xét.
”Hắn phiền nhất chính là mấy nghi thức xã giao này, càng đừng nói là phải xã giao với ba người cặn bã như thế.
Đại sư huynh và nhị sư tỷ đều hơi lộ ra vẻ tức giận, chỉ có tam sư huynh vẫn giữ được nụ cười, nhưng mà cũng đã có chút miễn cưỡng.
Nhị sư tỷ nói:“Lý thống lĩnh nói chuyện đúng là không hề khách sáo gì cả!”Lý Thanh Sơn xoay người sang chỗ khác, đi đến vách núi bên cạnh, quan sát khung cảnh ngọn núi này.
Chử Đan Thanh nói:“Ba vị sư huynh sư tỷ, dù sao có việc gì thì cứ việc nói đi!”“Tiểu sư đệ, sư phụ cưng chiều ngươi, chúng ta cũng không thể hâm mộ được, chỉ có thể tự cố gắng tu hành, không làm cho sư phụ bị mất mặt, ai nhắc đến chúng ta cũng phải khen một tiếng “Chử đại sư”.
Ngươi đừng tưởng rằng chúng ta ham di vật của sư phụ, ngươi cứ việc giữ lại mấy thứ kia, nhưng trước khi sư phụ lâm chung có để lại di ngôn gì thì ngươi cũng phải nói cho chúng ta biết đi, đúng không.
”Những lời đại sư huynh nói có tình có lý, nếu như người ngoài nghe được, còn tưởng rằng Chử Đan Thanh ỷ vào được sư phụ cưng chiều, không chỉ lấy hết di sản, còn cố ý không chịu thuật lại di ngôn của sư phụ.
Nhưng Chử Đan Thanh lại biết, cái gọi là “di ngôn”, “lời dặn dò”, chính là muốn nhắc đến bí mật của họa trủng.
Chử Đan Thanh còn không kịp trả lời, nhị sư tỷ đã nói:“Đại sư huynh nói có lý, nhưng có một thứ ta không đồng ý, tiểu sư đệ có thể giữa lại những bức họa khác, nhưng mà bức họa của sư nương thì ngươi nhất định phải lấy ra, để mấy người chúng ta thay phiên cung phụng.
”“Ta đã nói từ lâu, sư nương đã đi theo sư phụ rồi!”Chử Đan Thanh từng nói Chử Sư Đạo loáng thoáng nhắc đến, đại sư huynh vì danh lợi mà vứt bỏ hắn, mà nhị sư tỷ lại có chút khác.
Nàng từng rất có tình nghĩa với Chử Sư Đạo, tình cảm kia lại vượt xa tình thầy trò, nhưng ở trong mắt Chử Sư Đạo lại chỉ có bức tranh kia mà thôi, cho nên mới từ ghen tỵ sinh ra thủ hận.
Cho dù có họa trủng dụ dỗ thì nàng cũng không quên mất bức tranh này, muốn lấy nó để phát tiết cơn giận trong lòng.
“Một bức tranh còn biết tự tử, ngươi cho rằng ai sẽ tin lời nói dối hoang đường như thế này chứ, chẳng lẽ ngươi muốn giữ nó lại để chính mình xài sao!”“Ngươi.
ngươi vô sỉ.
”Chử Đan Thanh giận đến không nói ra lời.
“Ta vô sỉ! Ngươi làm, tại sao ta lại không thể nói? Ta cũng không muốn nghe di ngôn gì cả, ngươi đưa bức tranh kia ra đây, ta sẽ lập tức đi ngay, hay là ngươi muốn giữ nó lại làm vật báu gia truyền, bản thân xài xong rồi lại truyền cho con cháu, đúng là một ý kiến hay!”Lý Thanh Sơn nhíu mày lại, trượt hai chân, nháy mắt đi đến trước mặt nhị sư tỷ, giương tay phải lên, tát một phát thật mạnh lên mặt nàng.
Động tác này vô cùng trơn tru, có vẻ cực kỳ tự nhiên.
Sau khi lên đến Trúc Cơ hậu kỳ, tu vi thực lực của hắn cũng tiến bộ rất lớn theo, dựa vào pháp khí trên người, đã đạt đến đỉnh của tu sĩ Trúc Cơ.
Nhị sư tỷ lại chỉ là một Trúc Cơ trung kỳ, mà họa gia vốn cũng không am hiểu cận chiến, hoàn toàn không kịp phản ưng lại, tuy rằng cũng có linh lực hộ thể, nhưng mà trong nháy mắt này cũng đã bị sức mạnh thủy linh liên miên không ngừng trong tay Lý Thanh Sơn đánh tan.
Nàng ôm mặt, vừa giận vừa sợ trừng mắt nhìn Lý Thanh Sơn:“Ngươi cũng dám.
”Trong mắt loáng thoáng lộ ra chút sợ hãi, hắn cũng chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, chỉ cao hơn nàng một cảnh giới nhỏ mà thôi, tại sao lại lợi hại như thế!“Ăn nói ngông cuồng, tát ngươi đã là nhẹ, nếu ngươi còn dám ăn nói vô lê thêm một câu, có tin ta lập tức giữ ngươi lại làm vật báu gia truyền, ta xài xong lại truyền cho con cháu đời sau hay không.
”Nhị sư tỷ phất tay đánh ra một chiêu, một quyển tranh cuộn bay ra, mở rộng ra ở phía sau lưng này, bên trên vẽ rất nhiều quỷ thú dữ tợn, được miêu tả sinh động.
Đại sư huynh và tam sư huynh vội vàng thúc giục pháp khí linh khí hộ thể, lấy ra một quyển tranh cuộn khác, Lý Thanh Sơn phô bày ra thực lực cũng đã làm cho bọn giật mình.
Đại sư huynh nói:“Xem ra thống lĩnh khăng khăng muốn nhúng tay vào chuyện này!”Tam sư huynh nói:“Không lẽ ngươi không biết, thị phi đều từ miệng mà ra, phiền phức đều là do người dẫn đầu rước lấy sao!”Lý Thanh Sơn cười lạnh nói:“Không tệ, các ngươi còn dám đánh nhau với ta sao?”Đột nhiên, ánh sáng ở xung quanh đột nhiên vặn vẹo thay đổi, một con dã thú từ không khí nhảy ra, rít gào gầm gừ, tiếng gầm quanh quẩn giữa những ngọn núi.