Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1196 - Chương 1205: Thổ Lộ

Chương 1205: Thổ Lộ

Lý Thanh Sơn nghe tiếng mưa rơi mà tâm trạng dần bình tĩnh lại, nhớ đến các loại nước mà mấy ngày nay mình nhìn thấy.

Nước ở trong vại, âm thầm thẩm thấu qua từng khe hở.

Giếng cạn đáy, lộ ra vẻ ướt át.

Hồ sâu thăm thẳm, liếc mắt không nhìn thấy đáy.

Mà vũng nước vừa đục vừa nông lại phản chiếu rõ bầu trời, còn có cả khuôn mặt của nàng.

Như Tâm bỗng đứng dậy rồi từ từ xoay người lại:“Được rồi, cũng sắp phải trở về rồi.

”“Đến cùng tất cả những thứ này có ý nghĩa gì?”Lý Thanh Sơn không nhịn được mà đặt câu hỏi.

“Sao ta biết được!”Như Tâm giang hai tay ra.

“Nói như vậy là ngươi thừa nhận mấy ngày nay ngươi đang chơi đùa ta!”Lý Thanh Sơn áp sát mặt nàng với vẻ mặt không lương thiện.

“Ngươi biết ngươi có ý nghĩa gì với ta không?”“Hả?”Lý Thanh Sơn ngẩn ra, chợt dừng bước.

“Cũng như ta không biết ta có ý nghĩa gì với ngươi? Nước không có hình dạng nhất định, pháp luật cũng không tiêu chuẩn cố định, ta chỉ có thể cho ngươi xem và cảm nhận, còn ý nghĩa của nó thì chỉ có thể tự hỏi mình, nhìn thứ trên tay ngươi đi.

”Lý Thanh Sơn nhìn quả bóng nước trong tay mình, vì Như Tâm yêu cầu nên mấy ngày nay hắn vẫn luôn duy trì nó, trong lúc vô tình nó đã ổn định hơn nhiều, tuy vẫn còn kém xa Như Tâm nhưng hiển nhiên đã tiến bộ rất nhiều.

“Coi như ngươi nói hơi có lý!”Như Tâm im lặng một lát:“Những câu này không phải do ta nói, mà là nương của ta nói cho ta biết!”“Nương của ngươi!? Nàng cũng bảo ngươi chui đầu vào vại nước sao, hoặc là nhốt ngươi trong giếng cạn?”Điều mà Lý Thanh Sơn thực sự muốn hỏi cũng không phải cái này, nhưng nhìn vẻ mặt của Như Tâm thì lại hỏi thế.

“Sao nương của ta lại chơi xỏ ta được!”Vẻ mặt Như Tâm đầy kinh ngạc như thể muốn nói “ngươi là kẻ ngốc à”.

Lý Thanh Sơn lườm nàng một cái rồi lại nở một nụ cười thoải mái, cuối cùng nàng cũng coi như là khôi phục vẻ bình thường.

Như Tâm bỗng lấy một tấm truyền âm phù ngàn dặm được gấp gọn gàng ra, ngưng thần lắng nghe trong chốc lát:“Sư phụ đang gọi ta, ồ, Sở Thiên tỉnh tồi!”“Thế thì ta cũng muốn đến gặp xem sao!”Lý Thanh Sơn cười nói, hắn cũng biết tu hành không phải một lần là xong, cái gì nên thấy đều đã thấy, tiếp theo phải tĩnh tâm lĩnh ngộ, tìm hiểu ý nghĩa trong đó.

Hai người dắt tay nhau bay lên trời mây, lúc xuyên qua tầng mây, Lý Thanh Sơn bỗng nói:“Nếu ngươi không nói thì đương nhiên ta không biết ta có ý nghĩa gì với ngươi.

Mà nếu ngươi muốn biết ngươi có ý nghĩa gì với ta thì có thể hỏi trực tiếp ta.

Người không phải là nước, người có thể tìm hiểu lẫn nhau!”Trên tầng mây, ánh nắng rực rỡ, bầu trời xanh vạn dặm, biển mây trắng tinh kéo dài liên miên đến phía chân trời.

Như Tâm hơi run lên rồi nở một nụ cười xán lạn:“Có lẽ vậy!”…Trong thư khố dưới lòng đất ở Nhân Tâm đảo, Sở Thiên lơ lửng trong màn ánh sáng tỏa ra từ Ức Thủy, tựa như một miếng bọt biển thấm đẫm nước.

Tâm hải lộn xộn như một vũng nước đọng, bọt khí nổi lên, khuấy động sóng lớn, ra sức khuấy đảo.

Đột nhiên đôi mắt Sở Thiên lại mở ra lần nữa và nhìn chằm chằm vào bóng tối trước mặt, không còn sự tê dại mất cảm giác, mà có một tia linh quang thoáng lóe lên.

“Đây là đâu?”Ầm! Hắn giãy giụa đánh một quyền lên pha lê, rồi đến quyền thứ hai, quyền thứ ba.

Chẳng mấy chốc nắm tay hắn đã biến thành đống máu thịt be bét, máu tươi tràn ngập ở trong Ức Thủy màu lam nhạt.

Răng rắc! Trên pha lê xuất hiện một loạt vết nứt! Hắn càng dồn sức vào nắm đấm, vết nứt không ngừng lan ra, cuối cùng biến thành đống thủy tinh vỡ vụn sau một tiếng “rầm”.

Ức Thủy chảy ra mà hắn cũng ngã xuống mặt đất, muốn chống đỡ thân thể đứng dậy nhưng trong thời gian nhắn cả người chẳng còn chút sức lực nào, không thể động đậy.

Trong lối đi, ánh sáng dần chiếu rọi từ xa đến gần, cuối cùng bốn phía đều sáng lên, Hoa Từ đi tới trước mặt Sở Thiên:“Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi!”Môi Sở Thiên ngập ngừng hồi lâu mới gắng gượng lên tiếng được:“Ngươi là ai? Ta là ai?”Tiền Dung Chỉ chậm rãi mở hai mắt ra, cảm nhận được mình đang nằm trên một chiếc giường, trên người được đắp một tấm chăn mỏng.

Nàng còn nghe thấy tiếng sóng lớn truyền đến từ dưới người và mùi hoa sen phảng phất khắp nơi.

Trong lúc hoảng hốt, nàng cảm thấy căn phòng nhỏ này chính là thiên đường, bởi vì nàng mới trở về từ địa ngục.

“Nơi này là Thính Phong thủy tạ!”Sau vài phút lơ mơ ngắn ngủi thì ký ức cũng quay trở lại rất mau và chiếm lấy toàn bộ đầu óc nàng.

Nàng ngồi dậy, chăn mỏng lướt qua thân thể mới phát hiện mình đang trần truồng.

Nàng xoa xoa da thịt theo bản năng, da thịt bị xé rách tan nát kia đã khôi phục vẻ trơn bóng nhẵn nhụi, chỉ là trông hơi trắng bợt do bị mất máu.

Nàng xuống giường rồi đi tới trước gương, chỉ thấy trong đó phản chiếu một thân thể động lòng người, bộ ngực mềm mại cao vút, vùng bụng trơn nhẵn, hai chân thon dài, khuôn mặt tuy không phải tuyệt thế nhưng cũng được ca ngợi là mỹ lệ.

Nhưng vẻ mặt nàng lại âm trầm, không có vẻ tự hào hay không vừa ý của nữ nhân khi soi gương, ánh mắt bình tĩnh không lay động, tựa như nhìn một thi thể bốc mùi hôi.

Nàng xoay người lại để lưng phản chiếu vào trong gương nhưng mặt vẫn quay về gương, dáng vẻ kia cực kỳ quỷ dị, tựa như một mỹ nữ rắn hình người.

Mà trên chiếc lưng trơn bóng của nàng cũng có một con rắn, đó còn là một con rắn nhỏ diễm lệ.

Nhưng hiện tại nó đã lớn hơn nhiều, cuộn lại thành hình số 8, tự cắn lấy đuôi tựa như muốn nuốt chửng thân mình, nhưng mà lại chẳng nhúc nhích như là rơi vào ngủ say.

Trên khuôn mặt tái nhợt của nàng hiện ra nụ cười.

Nhớ lại tình cảnh khi đó, mấy chục con rắn độc địa ngục cắn xé tán loạn ở trên người nàng.

Vốn dĩ cực hình địa ngục này có tính gián đoạn, nhưng mấy chục con rắn tồn tại có nghĩa rằng sự đau đớn kia sẽ không ngừng nghỉ, đây mới là tình hình chân thật nhất của những linh hồn rơi vào địa ngục kia.

Nhưng nàng sẽ không ngồi chờ chết đâu, nàng vẫn duy trì chút tỉnh táo trong cơn đau đớn tựa như sụp đổ, điều con rắn nhỏ diễm lệ ban đầu nuốt chửng từng con rắn độc khác.

Nhờ sự cắn nuốt hết mình, cuối cùng con rắn nhỏ diễm lệ kia còn tưởng đuôi của mình cũng là con rắn độc khác mà ra sức muốn nuốt chửng cái đuôi.

Dưới sự vỗ về của nàng thì nó mới bình ổn lại và rơi vào hôn mê, mà nàng cũng ngất đi cùng lúc đó.

Tiền Dung Chỉ thu hồi tầm mắt, nhìn ra ngoài cửa.

Cố Nhạn Ảnh ngồi ở bên mép đài lộ thiên, trong tay cầm một chiếc cần câu thật dài, sợi tơ rủ xuống trong ao sen, ngoái đầu nhìn lại và nói:“Ngủ ngon không?”Tiền Dung Chỉ tiến lên quỳ xuống một cách nghiêm túc, sau đó lạy một cái:“Tiền Dung Chỉ thành khẩn mong sư phụ truyền thụ Ngục Kinh Biến Đồ!”Cố Nhạn Ảnh vươn tay vuốt nhẹ khuôn mặt của Tiền Dung Chỉ, lướt đến cổ rồi nhẹ nhàng bóp lại:“Có lẽ hiện tại giết chết ngươi mới là lựa chọn tốt nhất, ngươi cảm thấy thế nào?”“Đệ tử cũng cho là như thế, nếu không thì sớm muộn gì đệ tử cũng sẽ giết sư phụ!”“Si nhi, cần gì chuốc khổ như vậy!”Cố Nhạn Ảnh khoan thai thở dài, trên mặt có chút thương tiếc, đó cũng không phải là giả vờ.

Nhưng điều này càng khiến Tiền Dung Chỉ tức giận hơn là sỉ nhục cưỡng ép, nàng đứng lên, Địa Ngục chi xà ở sau lưng lập tức tỉnh lại, nó thè lưỡi ra rồi rụt vào.

“Sư phụ sao phải chuốc khổ như vậy?”“Vậy thì ta mỏi mắt mong chờ, ô, cá mắc câu rồi.

”Cố Nhạn Ảnh vung cần câu lên, một con cá chép nhảy ra khỏi mặt hồ.

Nàng quăng nó cho Tiền Dung Chỉ:“Làm thịt nó đi, hiếu kính sư phụ!”Tiền Dung Chỉ hơi sửng sốt, đời này nàng chưa bao giờ làm chuyện như vậy, dù nhận hết mọi sự bắt nạt ở Tiền gia nhưng cũng vẫn là Luyện Khí sĩ.

“Mau đi, chẳng le ngươi cho rằng ta sẽ tùy tiện truyền bí pháp bậc nhất của pháp gia cho ngươi một cách nhẹ nhàng như vậy sao!”“Vâng, sư phụ.

”Lý Thanh Sơn lại đi tới thư khố trên Nhân Tâm đảo, lập tức nhìn thấy Sở Thiên khoác thảm lẳng lặng ngồi ở đó.

Tuy tu vi của hắn đã bị mất sạch, không mạnh hơn phàm nhân là bao, nhưng lại có cảm giác sừng sững như núi cao vực sâu.

“Ta giao nơi này cho ngươi, hắn đã khôi phục một ít trí nhớ của kiếp trước, ký ức kiếp này như biến mất hoàn toàn, nhưng cũng không thể khẳng định được.

”Hoa Từ ban giao vài câu với Như Tâm rồi xoay người đi ra cửa, hắn đã hoàn thành trách nhiệm của một danh y rồi.

Lý Thanh Sơn và Như Tâm quay sang nhìn nhau, rồi cùng nhìn về phía Sở Thiên.

“Mời hai vị đạo hữu nói cho ta biết, vì sao ta lại mất đi ký ức của kiếp này? Vì sao lại bị thương liên tiếp như vậy?”Sở Thiên cất giọng hỏi.

Thực ra điều hắn muốn hỏi nhất là hạt giống Ba Thiên đằng mà hắn chôn dấu ở nơi sâu trong hồn phách đâu rồi? Có phải bị hai người trước mặt lấy đi rồi hay không?Lý Thanh Sơn cảm thấy cực kỳ xa lạ, nếu là Sở Thiên ban đầu thì đã cáu kỉnh như học sinh tiểu học, còn vị trước mắt thì như một giáo sư đại học chín chắn, hoàn toàn là hai thái cực khác nhau.

“Tại sao? Ha ha, bởi vì ngươi là tên khốn khiếp!”Sở Thiên lộ ra biểu cảm đầy hứng thú:“Mời vị đạo hữu này nói rõ ràng!”Lý Thanh Sơn lập tức kể những chuyện vô liêm sỉ mà Sở Thiên đã làm ra, Sở Thiên thở dài một tiếng rồi vái chào thật sâu:“Không ngờ kiếp này ta lại quá quắt như thế, chẳng trách có kết cục này, nếu có chỗ nào đắc tội thì ta kính xin chuộc tội.

”“Tên này thật sự hối cải rồi ư.

Ngươi là thiên nhân chuyển thế, không biết đến từ tầng trời nào, trên trời trông như thế nào, ngươi kể ta nghe đôi chút đi!”Lý Thanh Sơn ngồi xổm xuống, quan sát Sở Thiên một cách tỉ mỉ, hắn cũng vô cùng thích thú đối với thế giới “ngoài giếng” mà Kim Thiền nói.

“Tuy ta khôi phục chút trí nhớ kiếp trước nhưng lại không hoàn chỉnh, e rằng trong thời gian ngắn không thể giải đáp những vấn đề này của đạo hữu.

”“Ai biết có phải ngươi đang nói dối hay không, nói không chừng giả vờ áy náy chứ thực ra trong lòng lại ghi hận ta, nghĩ xem tương lai sẽ trả thù như thế nào, cứ đánh một chưởng chết tươi cho xong.

”Lý Thanh Sơn giơ tay lên tỏ vẻ muốn đánh xuống nhưng lại bị Như Tâm kéo lại:“Sư phụ của ta vất vả lắm mới làm hắn tỉnh lại đấy!”“Là ta vô lễ khiêu khích đạo hữu trước, cho dù bị giết cũng là chuyện đương nhiên, huống hồ chỉ là bị chém một tay, sao dám oán hận gì? Nếu ta khôi phục được ký ức, đạo hữu muốn biết cái gì thì ta sẽ nói cái nấy.

”Sở Thiên thầm loại trừ tính khả thi của việc Lý Thanh Sơn lấy đi Ba Thiên đằng.

Hắn cảm thấy mình cực kỳ quen thuộc với giọng nói của Lý Thanh Sơn, hình như hắn đã bị giọng nói này gọi tỉnh trong lúc chìm sâu vào hôn mê.

“Được, trước hết tha cho ngươi một mạng, tốt nhất là ngươi hối cải làm con người mới, tự lo cho mình!”Lý Thanh Sơn thu tay về, không sợ Sở Thiên trả thù chút nào, thiên nhân chuyển thế thì sao chứ, hiện tại tu vi của hắn đã mất sạch, đợi khi tu đến cảnh giới Kim Đan thì cũng không biết phải mất bao nhiêu năm, đến lúc đó không còn là chuyện một chiêu nữa.

Mà điều khiến hắn thấy kinh ngạc nhất là lúc nãy hắn tỏa ra sát khí lẫm liệt như thế, nhưng Sở Thiên chẳng chớp mắt lấy một lần, trái lại dáng vẻ còn rất đăm chiêu.

Xét về mặt tâm tính và ý chí này, đừng nói là Sở Thiên ban đầu, dù là Liễu Trường Khanh cũng còn kém rất xa.

Như Tâm tránh sang một bên:“Được rồi, nếu ngươi đã tỉnh lại thì có thể đi rồi.

Ta nhắc nhở ngươi một chút, tốt nhất là hãy mai danh ẩn tích, yên lặng rời đi, bằng không e là sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.

”Sở Thiên đáp:“Có phải liên quan đến nữ tử Tiền Dung Chỉ kia không?”Lý Thanh Sơn hơi kinh ngạc, lúc nãy khi hắn lên án quở trách Sở Thiên thì có nói Sở Thiên đáng đời khi gặp phải Tiền Dung Chỉ, không ngờ người này lại nhớ kỹ trong lòng.

“Nếu chỉ đơn giản là tẩu hỏa nhập ma thì sao lại nơi tiến hành điều trị lại bí ẩn thế này, Tuy ta đắc tội vị đạo hữu này nhưng hắn rộng lượng, chắc không đến nỗi làm khó dễ một kẻ tàn phế, nhất định còn có đối thủ lợi hại ở bên ngoài, kinh mong hãy cho ta biết.

Mặc dù hiện tại thân ta chẳng có dư thứ gì, nhưng đợi khi ký ức khôi phục được chút nữa thì chắc chắn sẽ báo đáp ơn cứu mạng này.

” Sở Thiên nói cực kỳ thành khẩn, trong lòng đã mắng tên Sở Thiên ban đầu đến mức máu chó đầy đầu.

Làm chuyển thế của hắn, thiên tư ngộ tính đều hơn xa người thường, lại có bảo vật đặc biệt Ba Thiên đằng trên người những hai mươi mấy năm nhưng mới vượt qua thiên kiếp thứ nhất, đúng là một tên rác rưởi.

Làm người lại càng tệ đến mức ngay cả ân nhân cứu mạng cũng không thèm để ý, muốn mặc hắn tự sinh tự diệt.

Cũng may hắn có phúc duyên thâm hậu, gặp tai bay vạ gió này nhưng may mắn không chết, còn khôi phục một ít ký ức kiếp trước khá sớm, tránh ký ức hai đời dây dưa, cũng coi như trong họa có phúc.

Việc cấp bách trước mắt là biết rõ thực trạng nơi ở, hiểu rõ đây là thế giới thế nào thì mới từ từ giải quyết được.

Như Tâm giảng giải đại khái về lai lịch xuất thân của Sở Thiên, quan hệ nhân mạch trong Bách Gia kinh viện thế nào, xem như bổ sung thêm cho thông tin Lý Thanh Sơn cung cấp từ một góc độ khách quan, cũng đề cập tới chuyện Tiền Dung Chỉ tới thăm bệnh lúc sau cùng.

Cuối cùng, nàng đồng ý để Sở Thiên tiếp tục ở lại đây tĩnh dưỡng, cho hắn chút đồ ăn và sách để đọc.

Sau khi Lý Thanh Sơn và Như Tâm rời đi, Sở Thiên nhỏ giọng thì thầm:“Tiền Dung Chỉ!”Lúc Lý Thanh Sơn lên ác quở trách các “việc ác” của hắn, thậm chí lúc uy hiếp tính mạng hắn thì hắn đều duy trì được vẻ ôn hòa nhã nhặn.

Nhưng mối khi nghe tới cái tên “Tiền Dung Chỉ” thì tâm trạng vô thức trở nên xao động, nảy sinh sự thù hận sâu sắc.

Hiển nhiên ký ức đã mất sạch gần như chẳng còn gì, nhưng vẫn giữ được sự oán hận sâu sắc thế này khiến chính hắn cũng thấy sửng sốt.

“Xem ra khả năng cao là Ba Thiên đằng bị người tên Tiền Dung Chỉ kia cướp đi rồi, phải nghĩ cách đoạt về mới được.

Hơn nữa, nếu ôm mối hận thù không thể tiêu tan này mãi thì chỉ bất lợi cho việc tu hành, nhất định phải nhanh chóng kết thúc mới được!”Sau khi Lý Thanh Sơn rời khỏi Nhân Tâm đảo thì lập tức trở lại Thanh Tiểu động phủ, bắt đầu một lần bế quan mới, phải cố gắng cảm nhận những lĩnh ngộ trong mấy ngày nay mới được, rồi chuyển hóa nó thành tu vi chân thực.

Thời gian từ từ trôi đi, không biết đã qua bao lâu, chỉ nghe tiếng hò hét của Chử Đan Thanh truyền đến từ bên ngoài động phủ.

“Thanh Sơn, ngươi có ở bên trong không?”Trong lòng núi tối om, mái tóc dài của Lý Thanh Sơn rối tung, ngẩng đầu lên, vô số giọt nước li ti đang bay múa bên cạnh hắn, lóe lên từng điểm sáng xanh trong bóng đêm, giống như từng con đom đóm.

Hắn đã chứng kiến được các loại hình thái của nước, hắn có được thiên phú giống như thần, hắn là chủ nhân của vô số song ngòi ao hồ, nhưng mà, hắn lại chưa bao giờ suy xét đến ý nghĩa của nước.

Nước có nghĩa là mềm mại sao? Có lẽ không sai.

Là thiện sao? Đại khái cũng đúng.

Dòng suối mềm mại, mà nước sông lại hào hùng.

Mây trắng uyển chuyển nhẹ nhàng, mà biển rộng lại thâm trầm.

Nước trong lu, dưỡng dục sinh mệnh.

Nước dưới mái hiên, ẩn chứa thiền cơ.

Hình như mỗi một loại tư thái của nước đều ẩn chứa một loại ý nghĩa khắc sâu.

Cho nên biến ảo vô thường, ngược lại càng thêm khó có thể tìm kiếm ý nghĩa của nó.

Lý Thanh Sơn vung tay lên, vô số giọt nước tụ tập thành một mặt gương trơn nhẵn.

Thiên phú thần thông? Kính Hoa Thủy Nguyệt

Hắn nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương một lúc lâu, đột nhiên cười, hiểu rõ hắn cũng không phải đang truy tìm ý nghĩa của nước, mà là ý nghĩa của “ta”.

Cũng giống như mặt thủy kính này, phản chiếu ra hoa sẽ là hoa, phản chiếu ra trăng sẽ là trăng.

Cho nên Như Tâm không hề trả lời câu hỏi của hắn! Cái gì mà thượng thiện nhược thủy, cái gì mà lấy nhu thắng cương, lời nói của người khác hoàn toàn không có giá trị, nước có hàng nghìn hàng vạn hình thái, cho nên chỉ cần hỏi lại bản thân, ngươi thích nhất loại hình thái nào đây?

Bình Luận (0)
Comment