Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1195 - Chương 1204: Tương Tư Nhiễm Hồng Tuyến

Chương 1204: Tương Tư Nhiễm Hồng Tuyến

Điều khiến Thu Hải Đường vô cùng vui mừng đó là một vài loại pháp thuật có tác dụng kỳ lạ được ghi chép trong này: nhẹ nhàng phất “Hồng Tô Thủ” một cái là thân thể kẻ địch như mềm nhũn đi không thể động đậy; mà một khi thi triển “Yên Chi Hồng Trang”, dù kẻ địch là nam hay nữ, hoặc có hung ác đến mấy thì cũng không đành lòng làm ngươi bị thương.

Thu Hải Đường ngẫm mới thấy hình như mình đã trúng chiêu này, nàng vốn không phải là người có lòng dạ mềm yếu, quen biết Ngụy Trung Nguyên nhiều năm chẳng phải vẫn luôn nói giết là giết hay sao.

Khi bị Vưu bà bà xa lạ bức bách đến mức đó, mà trong lúc ngàn cân treo sợi tóc vẫn không nhịn được muốn lên tiếng giúp Vưu bà bà.

Loại pháp thuật khiến Thu Hải Đường động lòng nhất tên là Tương Tư Nhiễm Hồng Tuyến, dùng máu đỏ trinh trắng của xử nữ làm chất dẫn, một đời chỉ có thể thi triển một lấy, nhưng có thể khiến một nam tử chung tình với ngươi một đời, say đắm không thôi, tương tư không chán.

Dù có là thanh thép được tôi luyện trăm lần thì cũng biến thành dây thép mềm quấn quanh ngón tay được thôi, không có tình cảm cũng sẽ biến thành có tình cảm!“Chẳng lẽ Tiểu Hoa trúng chiêu này của Cố Nhạn Ảnh rồi?”Thu Hải Đường lắc lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ hoang đường này, phương pháp này không chỉ khiến nam tử si tình cả đời mà nữ tử cũng giống vậy, nếu không tiếp tục tương tư thì hồng tuyến cũng sẽ phai màu, uống phí cơ hội duy nhất này.

Nàng lại rơi vào trầm tư, cả đời chỉ có thể sử dụng pháp thuật này một lần nên phải cực kỳ cẩn thận, trong lòng nàng cũng hơi phấn khích:“Người ta nói người có gương mặt đào hoa thì sẽ không được yêu và âu sầu mà chết, ta thì không tin loại tà thuật này! Sư phụ à sư phụ, hãy nhìn Hải Đường phá bỏ số mệnh này!”Nếu nàng có được công pháp này sớm vài năm thì nàng nhất định sẽ không do dự mà dùng ở trên người Hoa Thừa Tán, nhưng hiện tại ngẫm nghĩ thì thấy khá phí, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định trước tiên không cần suy xét nhiều như vậy, tu thành công pháp này rồi lại nói.

Vốn chuyển đổi công pháp cũng không phải chuyện dễ như vậy, nhưng Đại Vân Vũ quyết và Yên Chi Nhiễm Tâm Pháp có điểm khá giống nhau, lại cũng đều tu Huyền Âm linh lực, hơn nữa trong tay nàng còn có một viên Yên Chi Tâm nữa.

“Hừ, Bắc Nguyệt, nếu ngươi thật sự mạnh bạo cưỡng ép lão nương thì cũng đừng hòng ăn no căng diều rồi không chịu trách nhiệm!”Thu Hải Đường ngạo nghễ cười lớn, sau đó ngồi khoanh chân, bắt đầu tu luyện Yên Chi Nhiễm Tâm Pháp này.

Dần dần, một vệt sáng màu đỏ mịt mờ lan ra, nhuộm khắp quanh thân nàng, biến đáy hồ đen kịt này trở nên vô cùng lộng lẫy.

Lý Thanh Sơn vừa khống chế phân thân ảnh trong gương, vừa tiếp tục luyện hóa sông hồ ở Như Ý quận.

Tuy lúc trước hắn đã luyện hóa không ít sông lớn hồ to nhưng đều là ăn tươi nuốt sống, bây giờ lại là nghiền ngẫm nhai kỹ, phải luyện hóa hết tất cả thủy mạch trong phạm vi Như Ý quận, để chuẩn bị cho tương lai đột phá Linh Quy tầng thứ năm, thậm chí là thiên kiếp thứ hai.

Một bên khác, hắn tốn nửa ngày để xử lý đống việc linh ta linh tinh của Bách Gia kinh viện, sau đó đến Nhân Tâm đảo của Y gia để tìm Như Tâm.

Trong phòng luyện đan, Như Tâm đã luyện hóa Tiêu Ngọc lư, hiện đang luyện chế một lò đan dược.

Chỉ thấy đôi mày thanh tú của nàng cau lại, dáng vẻ như lòng lo lắng không yên, chợt nghe tiếng Lý Thanh Sơn hò hét ở ngoài cửa thì mới đứng dậy mở cửa phòng, trên mặt lập tức tràn đầy nụ cười:“Chúc mừng chúc mừng, đạo hữu lại có thêm một giai nhân xinh đẹp quyến rũ, từ nay chỉ cần uyên ương không cần thành tiên!”Lý Thanh Sơn nghe thấy lời nói lần này của nàng dễ nghe hiếm thấy, nhưng gương mặt thì chẳng thèm che giấu vẻ trào phúng chút nào mà không khỏi cười nói:“Đúng đấy, ngươi cũng không biết dáng vẻ kia của người ta, giọng nói kia…”Như Tâm lập tứ ngắt lời:“Thế ngươi tới đây làm gì?”“Không để cho ta giải thích ư, chẳng phải chúng ta đã nói rồi sao?”“Ta thích thế, xem ra là chưa thực hiện được rồi.

”“Ta cũng không háo sắc như ngươi tưởng tượng thế đâu!”Lời này của Lý Thanh Sơn cũng không phải là khoác lác, nếu hắn thật sự háo sắc thành thói thì trong số Dạ Du Nhân kia có biết bao nhiêu nữ tử mặc hắn hưởng thụ, kiểu nào cũng có, tuổi nào cũng có, hậu cung ba ngàn cũng chẳng sánh bằng.

Chỉ cần Dạ Du Nhân phồn vinh phát triển thì hắn có thể mỗi ngày thay một người, chẳng ngày nào giống ngày nào, cho đến khi thiên hoang địa lão.

Nhưng nếu phí hết thời gian vào chuyện này thì thật sự là quá ngu dốt.

Như Tâm không thừa nhận điểm này cũng không được, dù chỉ là đám Luyện Khí sĩ nhỏ của Bách Gia kinh viện thôi nhưng đa số cũng thường xuyên tụ tập uống rượu với kỹ nữ gì đó, nuôi vài cơ thiếp ở bên ngoài thực sự là điều bình thường không thể bình thường hơn.

Về mặt này thì Lý Thanh Sơn đã được xem như là tự kiềm chế rồi.

“Đi thôi, nam nhân không háo sắc!”Như Tâm thu hồi Tiêu Ngọc lư, lò luyện đan này không cần nàng phải luôn luôn canh giữ.

“Đi đâu?”“Đương nhiên là chỗ tu hành!”Như Tâm bay lên, Lý Thanh Sơn cũng theo sát phía sau.

Họ rời khỏi Bách Gia kinh viện, vụt lên trên bầu trời.

Như Tâm nhắm mắt lại như đang cảm nhận thứ gì đó, chỉ chốc lát sau, nàng đã chọn được phương hướng, nhanh chóng bay về phía nam.

Từ xa xa, Lý Thanh Sơn đã nhìn thấy màn mây màu đen ở phía chân trời.

Màn mưa mảnh như lông trâu mù mịt bay xuống giữa bầu trời, cuốn đi theo gió tựa như sương trắng, âm thầm tưới ướt vạn vật trên mặt đất.

Như Tâm từ trên trời giáng xuống, đáp xuống một đồng nội, cỏ xanh mơn mởn cao quá eo.

“Hóa ra ngươi đang tìm nơi trời mưa!”Lý Thanh Sơn đáp xuống chỗ không xa ở phía sau nàng.

“Đây là bài học thứ nhất!”Như Tâm vươn tay phải ra, hạt mưa ở bốn phía bay lượn xoay tròn rồi tụ lại ở lòng bàn tay nàng, cuối cùng hóa thành một quả bóng nước màu trắng.

“Chiêu này quá đơn giản!”Lý Thanh Sơn khoát tay một cái, tất cả nước mưa ở trăm dặm xung quanh đột nhiên bị cuốn sạch, hình thành một nửa vòng tròn trống không không có mưa, trên tay hắn cũng có một quả bóng nước to lớn được hình thành.

Chỉ cần hắn muốn thì lấy sạch nước ở mười dặm quanh đây cũng không phải việc khó, nếu bàn về năng lực khống chế nước, dù cho Như Tâm là giao nhân thì cũng không thể sánh với hắn.

“Ngốc nghếch, không phải như vậy, nhìn kỹ này!”Như Tâm đưa quả bóng nước màu trắng trong tay tới trước mặt Lý Thanh Sơn, Lý Thanh Sơn lập tức phát hiện mỗi một giọt nước đều đang bay múa, không hề dung hòa vào nhau, nhìn như đang bay múa lộn xộn nhưng lại chẳng chạm vào nhau lần nào.

Ánh mắt Như Tâm hờ hững như mưa bụi, tựa như đang chìm vào trong ký ức sâu thẳm.

Lý Thanh Sơn quăng quả cầu nước to lớn trong tay đi, vươn tay ra tập hợp mưa bụi lần nữa.

Hắn phát hiện vừa duy trì tổng thể hình cầu, vừa duy trì ngàn vạn hạt mưa bụi bay múa đúng là một chuyện không đơn giản.

“Đi thôi!”Như Tâm tiện tay quăng quả bóng nước trong tay về phía mặt hắn, chỉ thấy quả bóng kia hóa thành một làn sương mù ở giữa không trung rồi ập vào mặt Lý Thanh Sơn, nhưng hắn chỉ vừa mới cảm nhận được chút ướt át thì làn sương mù kia đã tan đi.

Hắn kinh ngạc nói:“Đi? Ngươi vẫn chưa nói gì mà?”Như Tâm đáp:“Giảng bài không cần tiền thế này, ngươi còn muốn nghe gì nữa?”Lý Thanh Sơn bĩu môi nói:“Muốn bao nhiêu?”“Ta không thích nói bao nhiêu đấy, cầm thứ đồ chơi trong tay kia cho ta!”Như Tâm phá không mà tới, đi đến một tiểu viện nhỏ có hàng rao bao quanh ở bên rìa một thôn xóm.

Chỉ thấy một con chó vàng giữ nhà sủa inh ỏi một trận về phía hắn, khi bị nàng liếc mắt một cái thì lập tức nghẹn ngào cụp đuôi trở về trong ổ chó của mình.

Sau đó nàng chỉ vào một vại nước ở trong góc, cũng dùng ánh mắt kia liếc Lý Thanh Sơn:“Luồn đầu vào đó đi!”“Này mà gọi là tu hành à! Ta thấy sông lớn hồ rộng nhiều rồi, một vại nước thì có thể có ích gì, ngươi đừng hòng chơi ta!”Như Tâm mỉm cười khẽ, nói chính xác hơn là ngoài cười nhưng trong không cười:“Ngay lập tức!”Lý Thanh Sơn nhìn nàng một hồi rồi đi tới bên vại nước một cách bất đắc dĩ, sau đó chúi đầu vào trong vại nước.

Trong phòng, nữ tử nông gia cầm lấy dao phay, kinh hồn bạt vía nhìn ra ngoài từ khe cửa thì thấy một khung cảnh hết sức kỳ dị.

Một nữ tử mặc đồ trắng tựa thần tiên đứng ở giữa sân, còn một nam nhân cao lớn khác thì lại đâm đầu vào trong vại nước.

Một lúc lâu sau, Như Tâm gõ gõ vại nước rồi cười nói:“Đi thôi!”Vẫn không có bất kỳ lời giải thích nào như cũ.

Lý Thanh Sơn hối hả ngược xuôi theo Như Tâm, nhìn thấy đủ loại nước, từ nước giếng cho đến vũng nước, từ sông nhỏ cho đến hồ sâu.

Ngoài quả bóng nước Lý Thanh Sơn vẫn cầm trong tay từ lúc ban đầu mang đến cảm giác khá giống tu hành, còn những cái khác hoàn toàn là trình diễn nghệ thuật, hoặc nói đúng hơn là bị chơi.

Ví dụ như khi hắn nhảy xuống một cái giếng nhưng đó lại là chiếc giếng cạn, hắn hét lên:“Nơi này không có nước!”Thế mà Như Tâm lại đáp:“Không có nước là được rồi.

”Sau đó nàng đóng nắp giếng lại, đóng chặt những một ngày, Lý Thanh Sơn ngồi ở đáy giếng mà ngay cả ý muốn giết người cũng đã nảy sinh.

Nếu người ngoài dám chơi hắn như thế thì đã bị hắn đánh một quyền nổ tung đầu từ lâu, chẳng qua các yêu cầu của Như Tâm cũng gần như trình diễn nghệ thuật, nhìn thì rất ngu ngốc vô vị nhưng lại cứ như là có chủ ý sâu xa.

Vì đại nghiệp tu hành, Lý Thanh Sơn chỉ đành nhẫn nại.

Hắn cảm nhận được dường như tâm trạng Như Tâm không tốt, chẳng nói chuyện cười lại thêm sắc mặt âm trầm, chỉ khi hắn kết thúc tu hành hoặc khi bị chơi xỏ thành công thì mới nhoẻn miệng cười, tựa như trời quang mây tạnh.

Đương nhiên hắn không phải loại nam tử si tình vì nụ cười của giai nhân mà tình nguyện làm ra mấy chuyện ngu ngốc.

Tất cả những chuyện này đều là vì tu hành, ừ, chính là như vậy! Cho dù hắn cảm thấy nụ cười kia không tệ, nhưng cũng chỉ đơn giản là tình nghĩa bằng hữu mà thôi.

Mấy ngày sau, dưới rãnh nước nhỏ trong một ngôi miếu đổ nát ở núi hoang, Như Tâm cũng chỉ chống gò má ngồi trên thềm đá, nhìn mây đen giăng kín vòm trời một cách chăm chú, lâu thật lâu chẳng nói một lời.

Mà Lý Thanh Sơn thì ngồi bên cạnh nàng, nhìn từng giọt mưa kia tựa như hàng triệu vị tiền bối của họ rơi vào trong vết lõm sâu của tảng đá xanh, thịt nát xương tan.

Hành động này có nghĩa là nàng vẫn không giải thích gì.

Bình Luận (0)
Comment