Thu Hải Đường đi tới trước mặt hắn.
“Thế thì không thể tốt hơn, yên tâm, có ta ở đây thì chẳng ai làm ngươi bị thương được cả.
”Lý Thanh Sơn bỗng quẳng vò rượu đi rồi ôm nàng vào trong ngực, sau đó trở mình đặt thân thể mềm mại của nàng ở dưới thân rồi cúi người nói bên tai nàng, dục vọng mãnh liệt trong thân thể sáng rực như thiêu như đốt.
“Tuy rằng ngươi đã cứu ta, hiện tại ngoài đi theo ngươi thì ta không còn cách nào khác, nhưng nếu muốn cưỡng ép sỉ nhục ta thì ta tình nguyện tìm tới cái chết!”Thu Hải Đường nhắm mắt lại, dáng vẻ như muốn anh dũng hy sinh.
Lý Thanh Sơn cảm thấy vô cùng thú vị, còn mân mê cái cằm của nàng và nói:“Ngươi cho rằng muốn chết là chết được sao? Ta nói rồi, không một ai có thể làm ngươi bị thương, kể cả chính bản thân ngươi!”“Ngươi giữ lời chứ?”Thu Hải Đường chợt mở hai mắt ra, ánh trăng phản chiếu vào trong mắt, rạng rỡ sáng ngời.
“Đương nhiên!”“Vậy còn ngươi?”“Ta thế nào?”“Nếu ngươi làm ta bị thương thì sao?”Lý Thanh Sơn cười nói:“Sao ta nỡ chứ.
”“Hiện tại ngươi đã làm trái tim ta bị tổn thương.
”“Lanh lợi thật đấy!”Lý Thanh Sơn cảm thấy buồn cười, chỉ biết bóp bóp chiếc mũi của nàng, kiềm chế dục vọng trong lòng rồi trở mình nằm sang bên cạnh, cánh tay thì vòng qua vai nàng, ôm trọn nàng vào trong ngực:“Như vậy được coi là làm tổn thương trái tim của ngươi sao?”Thu Hải Đường thấy lời của mình có tác dụng thì trong lòng hơi đắc ý, nhưng nàng cũng biết rõ nếu hắn thật sự ỷ mạnh hiếp yếu thì nàng chỉ đành ngoan ngoãn dựa sát lên vai thôi.
Thu Hải Đường nhủ thầm:“Ta làm vậy chỉ là kế tạm thời, tránh chọc giận hắn.
”Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Lý Thanh Sơn ngước nhìn các vì sao, lại nghĩ xem bên trên chín tầng trời sẽ trông như thế nào, nghĩ xem không biết hiện tại Ngưu ca và Tiểu An có khỏe không? Sau cùng, bầu trời đầy sao lại biến thành khuôn mặt nổi giận của Hàn Quỳnh Chi, làm hắn nghĩ thầm:“Quỳnh Chi à Quỳnh Chi, dù sao ngươi cũng cho phép ta tới Vân Vũ lâu rồi, chẳng qua ta chỉ tìm môn chủ đến tiếp mà thôi.
”Cuối cùng tâm tư hắn cũng quay về với hiện thực, Ác Đan Tự Khánh đều là cường địch, nhất định phải nhanh chóng nâng cao tu vi.
Cùng lắm là mất nửa ngày để xử lý chút chuyện của Bách Gia kinh viện, sau đó hắn sẽ đi tìm Như Tâm để tập hợp thủy đạo.
Thu Hải Đường trợn trong mắt, ngóng nhìn khuôn mặt đang suy tư của hắn mà dần không kháng cự với dáng vẻ này, trái lại còn có chút cảm giác yên tâm.
“Vì sao ngươi lại đến Vân Vũ lâu?”Thu Hải Đường phá vỡ sự yên lặng, thốt ta mối nghi ngờ lớn nhất trong lòng.
“Trùng hợp gặp thôi.
”Lý Thanh Sơn cười nói.
“Làm sao lại đúng lúc như vậy?”Thu Hải Đường không tin.
“Ta biết tân Như Ý Hầu phải tới nên cũng đi tìm hiểu, biết ngươi chịu uất ức ở Hầu phủ thì đặc biệt đến an ủi ngươi thôi.
”Lý Thanh Sơn nói linh tinh mà không ngờ Thu Hải Đường lại vô cùng tin tưởng, còn lộ ra dáng vẻ cảm động, thân thể kề sát cạnh hắn một chút:“Không ngờ ngươi còn nhớ ta, ta cho rằng ngươi đã quên ta từ lâu rồi chứ.
”Lý Thanh Sơn cười thầm trong lòng, dịu dàng nói:“Chẳng qua thấy ngươi đã có niềm vui mới thì cũng chỉ đành yên lặng đứng nhìn ở trong bóng tối.
”“Có niềm vui mới? Lúc nào cơ?”Thu Hải Đường mở to hai mắt như bị oan uổng, nghe hắn nói vẫn ở trong tối đứng nhìn mà trong lòng có chút ngọt ngào.
“Ngươi nói đến Lý Thanh Sơn sao, đừng nghĩ nhiều, hắn là ân nhân của ta, vì ta mà mạo hiểm tính mạng đắc tội Ác Đan.
Lòng ta cứ áy náy nên mới bố trí một bữa tiệc rượu để gửi lời cảm ơn đến hắn, cũng không có suy nghĩ gì khác.
Lúc ta mới quen hắn thì còn rất muốn giết hắn cơ?”Sau đó nàng còn kể về quá trình quen biết Lý Thanh Sơn, ngay cả chuyện hắn giúp nàng tiêu diệt Ngụy Trung Nguyên mà cũng không giấu.
Thu Hải Đường cũng không biết vì sao mình phải giải thích nghiêm túc như vậy, nhưng nhìn biểu cảm bất mãn của hắn mà khóe miệng không khỏi hơi cong lên, cũng không tức giận vì sự cợt nhả khi nãy của hắn nữa.
“Nói như vậy thì ta cũng phải cảm ơn hắn một phen!”Lý Thanh Sơn vốn chỉ nói đùa, nhưng khi nghe thấy Thu Hải Đường thực sự không có tâm tư gì khác với Lý Thanh Sơn mà ngược lại có chút tình ý với Bắc Nguyệt chưa gặp mặt mấy lần thì tâm trạng có hơi là lạ.
Theo lý mà nói, Bắc Nguyệt cứu nàng là chuyện dễ như ăn cháo, nhưng Lý Thanh Sơn thì lại thật sự là mạo hiểm tính mạng.
…Lý Thanh Sơn không khỏi cảm khái, tâm tư nữ nhân đúng là biến hóa thất thường mà!Thực ra điều này cũng là bình thường, lần đầu Thu Hải Đường gặp Lý Thanh Sơn không chỉ là địch với Lý Thanh Sơn, hơn nữa khi đó hắn cũng mới chỉ mười mấy tuổi, trông như là một tiểu tử lỗ mãng đến từ nông thôn, làm sao nàng lại có tâm tư như vậy với hắn được.
Còn Bắc Nguyệt lại xuất hiện vào lúc nàng đau đớn nhất mềm yếu nhất, là hình tượng chàng thanh niên tuấn mỹ có một không hai, lại còn đóng vai “người bạn của nữ nhân” nữa.
Sau đó hai người còn hợp lực phá tan Thanh Đằng sơn, tràn ngập kích thích và lãng mạn, nên để lại ấn tượng sâu sắc nhất.
Thu Hải Đường xẵng giọng:“Mắc mớ gì đến ngươi, muốn cảm ơn thì cũng là ta cảm ơn, ta đã đồng ý với người ta là sẽ lấy thân để báo đáp rồi.
”“Vậy hay là để ta đưa ngươi đến đó hoàn thành lời hứa?”Lý Thanh Sơn dùng sức kéo một cái, Thu Hải Đường lập tức nằm sấp lên người hắn, chỉ thấy nàng quay đầu đi rồi nói:“Tùy ngươi, dù sao ta cũng là kẻ tóc dài thiếu kiến thức, hơn nữa còn thân bất do kỷ!”Lý Thanh Sơn cảm thấy buồn cười, nữ nhân này cũng thật mưu mô, thế là hắn nghiêm mặt nói:“Ta thấy ta vẫn giết quách hắn đi cho rồi.
”Thu Hải Đường vội nói:“Không được, hắn có ơn với ta!”“Dù sao cũng là chuyện không liên quan đến ta.
”“Lo chuyện của ngươi thôi không được sao? Ngươi muốn cảm ơn hắn thế nào thì cảm ơn hắn như thế là được rồi, nhưng không thể làm hắn bị thương hay giết hắn được!”Thu Hải Đường thật sự sợ Bắc Nguyệt sẽ làm như vậy, vì hai lần gặp gỡ thì hắn đều đại khai sát giới.
Ở trong mắt tu hành giả, xưa nay “tên của Bắc Nguyệt” đều không thuộc hình tượng ấm áp và lương thiện, mà là tượng trưng cho sự giết chóc tùy ý, khi nóng giận thì chuyện gì cũng làm gì.
“Không được, vậy chẳng phải là ta bị thiệt thòi hay sao.
”Lý Thanh Sơn dụ địch vào tròng.
“Ngươi muốn thế nào?”Lý Thanh Sơn cười nói:“Trước tiên ngươi cần phải cảm ơn ta một hồi đã, sau đó ta lại cho hắn chút lợi ích nào đó chẳng được.
Đây cũng không thể xem như là dùng sức mạnh để sỉ nhục ngươi, làm tổn thương trái tim của ngươi đâu nhỉ!”“Rõ ràng là người dùng lời này để lừa ta, nói đến nói đi vẫn là vì…”Thu Hải Đường xẵng giọng, lĩnh ngộ sâu sắc sự giả dối của yêu ma.
Lúc này nàng dùng lời nói để chặn hắn lại, giờ hắn dùng lời của nàng để lừa nàng vào tròng.
“Vì sao? Tình yêu nam nữ, âm dương kết hợp, thiên kinh địa nghĩa, đó là do ngươi nói!”“Ta không nói.
”“Mạnh miệng!”Lý Thanh Sơn ngửa đầu hôn lên đôi môi của Thu Hải Đường, lập tức nhận ra nó không chỉ không cứng mà còn vô cùng non mềm mịn màng.
Thu Hải Đường mở to hai mắt, tay chân luống cuống.
Nàng đã từng trải qua cảnh tượng thế này không biết bao nhiêu lần ở trong Vân Vũ lâu, nhưng thân thể vẫn như lần đầu, toàn thân tê dại từng hồi tựa như bị điện giật.
Lý Thanh Sơn hôn lướt qua rồi thôi, cười hỏi:“Cảm giác thế nào?” Tâm tư Thu Hải Đường xao động không thôi, khó mà tự kiềm chế, làm gì còn trả lời được.
Lý Thanh Sơn lại hôn lên, trực tiếp cạy mở hàm răng, dây dưa với chiếc lưỡi thơm tho, Thu Hải Đường ngày càng tan rã đội hình, xụi lơ ở trên người của Lý Thanh Sơn.
Hai người hôn đến gợi tình, tay Lý Thanh Sơn bấu lấy bộ ngực mềm mại đẫy đà như muốn xé y phục mà ra của nàng, một bàn tay khó mà nắm trọn, thế là hắn cười nói:“Để ta xem xem trái tim ngươi có bị thương hay không?”“Không được!”Thu Hải Đường nắm lấy tay của hắn, nhưng Lý Thanh Sơn đã nảy sinh dục vọng thì làm sao lo được nhiều như vậy, chỉ là thấy trong mắt nàng toàn là vẻ cầu xin thì trái tim cũng không khỏi mềm nhũn.
Vì dục vọng nhất thời mà bắt nạt một tiểu nữ tử yếu đuối không phải là hành vi của đại trượng phu, dù cũng chiếm hời rồi, thế là hắn bế Thu Hải Đường lên:“Xem ra không có ai đến hết.
Chúng ta đi thôi!”Sau khi rời khỏi động phủ, Lý Thanh Sơn cũng không đi về phía Nguyệt Đình hồ, mà là tới một vùng núi, ở trong một sơn cốc vắng vẻ có một chiếc hồ nhỏ tuyệt đẹp.
Lúc trước, khi Lý Thanh Sơn luyện hóa thủy mạch đến đây thì cảm thấy khung cảnh nơi này rất đẹp, linh khí cũng coi như nồng nặc, tuy không phù hợp để xây dựng môn phái, nhưng cũng vô cùng thích hợp để xây dựng động phủ tự mình tu hành.
Lý Thanh Sơn để Thu Hải Đường chờ ở ven hồ rồi đi vào trong hồ nước.
Chỉ chốc lát sau thì mặt hồ đã tách sang hai bên, để lộ ra một con đường, Thu Hải Đường đi vào trong đó, trực tiếp đi tới đáy hồ.
Chỉ thấy đáy hồ được khai thác thành một không gian rộng lớn, phần trần là một miếng thủy tinh lớn mà hắn mượn từ động phủ kia của Thu Hải Đường, ngẩng đầu lên là thấy được cá tôm bơi lội qua lại, sóng nước dập dềnh óng ánh.
Lý Thanh Sơn giang hai tay ra, cười nói:“Thế nào?”Thu Hải Đường rất hài lòng nhưng ngoài miệng lại nói:“Như là ngồi tù, vừa khó chịu mà còn nhàm chán chết người.
”“Dù sao ngồi tù cũng tốt hơn là làm thiếp cho người ta, tu hành vốn chẳng phải là như vậy hay sao? Ngươi đừng có mà lộn xộn, cố gắng tu hành thì tu vi cũng sẽ không yếu như thế!”“Hiện tại ta còn không phải…”“Còn không phải thế nào?”Lý Thanh Sơn bỡn cợt hỏi, cảm thấy hơi giống như là kim ốc tàng kiều vậy.
Chỉ là hắn sẽ không có quá nhiều thời gian để lâm hạnh vị giai nhân này rồi, lại nói vị giai nhân này cũng không chịu để hắn lâm hạnh.
“Hừ, không có gì!”Thu Hải Đường lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng, cố gắng khôi phục dáng vẻ lúc nàng làm Thu môn chủ.
“Cho này, cầm lấy!”Lý Thanh Sơn lại đưa túi Bách Bảo và Kim Đan của Vưu bà bà cho nàng.
Hắn đã nhìn lướt qua đồ ở trong túi Bách Bảo, không có cái gì mà hắn để mắt cả, còn chẳng giàu có bằng mấy tên tu sĩ Trúc Cơ Ác Phong.
Vưu bà bà chịu đựng nhiều năm mới thành tu sĩ Kim Đan nên có tài nguyên gì thì gần như cũng dùng hết rồi, sau khi trở thành tu sĩ Kim Đan, còn chưa kịp tích lũy thì đã bị giết chết.
Thực ra viên Kim Đan này không được coi là “Kim” Đan, mà nó có màu hồng, ẩn chứa cảm giác mềm mại mê hoặc, cũng không phải Kim Đan tầm thường, mà như là “Thương Hải châu” được tu thành từ Đại Hải Vô Lượng Công vậy.
Kim Đan được ngưng luyện ra từ công pháp đặc biệt thì thuộc tính sẽ có sự khác biệt rất lớn, nuốt xuống cũng chẳng được lợi gì mấy.
Thu Hải Đường hết sức ngạc nhiên, vì Kim Đan được tu luyện ra từ Đại Vân Vũ quyết của Vân Vũ môn không có hình dáng thế này, nếu luyện hóa lung tung thì chỉ có hại chứ không có lợi, chắc chắn Vưu bà bà đã có được cơ duyên gì đấy, nên nàng lắc đầu một cái:“Ta không cần.
”Tình huống hiện tại cũng đã có chút quái lạ rồi, nếu lấy thêm món đồ quý giá này của hắn thì chẳng phải thật sự như là làm thiếp hay sao.
“Bớt nói nhảm đi, bảo ngươi cầm thì cầm lấy! Còn dám cãi lại một câu thì lập tức đánh đòn!”Lý Thanh Sơn liếc mắt nhìn cặp mông đầy đặn căng vểnh dưới lớp váy của nàng, cảm giác sờ vào chắc sẽ rất sướng, ngược lại còn chờ mong nàng cãi lại, tựa như câu nói “đừng bảo rằng ta không nói trước”.
Dưới ánh nhìn chằm chằm tràn ngập tia sáng dâm tà của đôi mắt đỏ kia, Thu Hải Đường nào dám nói cái gì nữa, lập tức nhạn lây Kim Đan và túi Bách Bảo, điều này cũng làm cho Lý Thanh Sơn hơi thất vọng.
Cuối cùng Lý Thanh Sơn cho nàng một viên ngọc bội, trong đó được gửi gắm một tia thần niệm:“Nơi này khá bí mật, lại có trận pháp bảo vệ nên sẽ không có nguy hiểm gì, nếu thật sự có tình huống khẩn cấp thì bóp nát cái này, dù ta không thể chạy tới ngay lập tức thì cũng có thể điều động hồng thủy giúp ngươi đẩy lùi địch, ta đây gọi là giúp người thì giúp đến cùng, tiễn Phật tiễn đến tây thiên.
”“Ngươi phải đi rồi sao?”Trong lòng Thu Hải Đường bỗng thấy hơi không nỡ.
“Nếu tiếp tục ở lại thì ta không thể bảo đảm mình sẽ làm cái gì đâu?”Lý Thanh Sơn cười khoát tay áo rồi nhún người nhảy một cái, cũng không quay đầu lại nhìn hồ nước mà lập tức giương cánh phá không rời đi.
Thu Hải Đường ngước nhìn một hồi rồi cúi đầu thở dài, thầm nghĩ:“Nếu ngươi có thể ở lại chỗ này với ta mãi mãi, dù ngươi muốn làm gì thì có làm sao?”Suy nghĩ này vừa xuất hiện cũng khiến bản thân nàng giật nảy mình, ngẫm lại dù hoàn toàn bất đắc dĩ nhưng nàng cũng sẽ không tùy ý để một nam nhân cợt nhả với mình, hơn nữa sau đó trong lòng còn chẳng có chút oán giận trách cứ gì, có trách thì chỉ trách hắn đi quá quyết đoán, quá vô tình.
Nàng không muốn suy nghĩ nhiều, trước hết thiết lập trận pháp rồi lại trang trí ngôi nhà mới dưới đáy hồ này một phen, lúc này mới gật gù thỏa mãn.
Tuy nó nhỏ hơn cái cũ nhưng cũng không có ai tới quấy rầy, như lời hắn từng nói, là một nơi có thể yên tâm tu hành.
“Hầy, ta cần hắn làm gì chứ, nói không chừng sau này hắn cũng sẽ không trở lại.
”Nàng nhịn không được mà thở dài trong lòng, nhưng rồi lập tức có một giọng nói khác vang lên:“Hôm nay hắn chưa thực hiện được ý định thì chắc chắn sẽ còn trở lại, hừ, đúng là nam nhân, à không, nam yêu!”“Dù đến rồi thì có thể làm gì, với tính tình thích làm gì thì làm của hắn thì sao có thể bị ràng buộc bởi một nữ nhân?”“Ngươi quá không tự tin về bản thân mình rồi, chẳng phải hắn đã đặc biệt đến gặp ngươi, còn ghen vì ngươi, hai lần đều cứu ngươi trong lúc nước sôi lửa bỏng, các ngươi thực sự có duyên phận!”Hai giọng nói vẫn còn la hét, Thu Hải Đường lại chỉ cúi đầu nhìn túi Bách Bảo của Vưu bà bà:“Ồ, đây là cái gì?”Trong tay nàng đã có thêm một chiếc thẻ ngọc màu hồng, loại thẻ ngọc này chủ yếu được dùng để ghi chép công pháp, Lý Thanh Sơn chẳng bao giờ thiếu công pháp nên tất nhiên là xem thường nó rồi.
Thu Hải Đường nghĩ đến viên Kim Đan kỳ lạ này của Vưu bà bà nên nhắm mắt ngưng thần, tập trung thần niệm vào trong đó, hồi lâu sau mới mở mắt ra, trong mắt ẩn chứa vẻ thán phục.
Hóa ra công pháp này tên là Yên Chi Nhiễm Tâm Pháp, càng ảo diệu huyền bí hơn Đại Vân Vũ quyết.
Cơ sở của Đại Vân Vũ quyết hoàn toàn là do mây mưa song tu, chỉ có tác dụng kéo dài mị hoặc thuật, nam tử nữ tử đều tu hành được.
Với Yên Chi Nhiễm Tâm Pháp này thì chỉ nữ tử mới tu hành được, mà bản thân nó đã có khả năng mê hoặc.
Son vốn là đồ trang điểm mà nữ tử phàm nhân dùng để bôi lên hai gò má và môi, dùng để tôn lên vẻ ngoài.
Nhưng nữ tử tuyệt đẹp trời sinh như Thu Hải Đường, dù không cần bất kỳ món đồ trang điểm cầu kỳ nào thì môi cũng như bôi son, gương mặt xinh đẹp như hoa mùa xuân, trái lại có trang điểm cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Mà ý nghĩa của Yên Chi Nhiễm Tâm Pháp cũng giống như tên, tựa như bôi son lên trái tim, căn bản là để tăng cao sức quyến rũ của nữ tử, tu hành càng sâu thì sức quyến rũ càng mạnh, cho dù không thể dồn hết tâm trí phát huy sức hấp dẫn thì cũng có thể điên đảo chúng sinh, nên viên Kim Đan mà nó ngưng luyện ra có tên là yên chi tâm.
Không cần song tu mây mưa mà đã giải quyết được một vấn đề khó to lớn nhất của Thu Hải Đường, nàng không muốn tùy tiện quấn quýt với người khác nên vẫn chưa có đối tượng song tu, có công pháp này thì không cần phải lo lắng nữa.
“Chẳng trách Vưu bà bà dù lớn tuổi như vậy mà một mình bế quan cũng có thể độ kiếp thành công, hóa ra đều là nhờ vào công pháp này!”Chẳng qua tuổi của Vưu bà bà đã quá già, hiển nhiên không thể phát huy được nhiều năng lực mê hoặc, đối mặt lại là Lý Thanh Sơn tu luyện Linh Quy Trấn Hải Quyết nên cuối cùng vẫn khó thoát cái chết.